Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1100 - Chương 1110: Đừng Sợ, Cao Thủ Lập Tức Tới Ngay

Chương 1110: Đừng sợ, cao thủ lập tức tới ngay
 

- Thằng nhóc kia, mày chán sống rồi mà dám nói như vậy với Hổ ca!

Hai người đàn ông dẫn Tần Dương vào đồng thời nhích tới gần, một người vươn tay bắt được một cánh tay của Tần Dương, muốn vặn tay Tần Dương ra sau lưng.

Tần Dương để bọn họ tùy ý bắt được, hai mắt nhìn chằm chằm Đoạn Hổ:

- Đoạn Hổ, dứt khoát một chút, cho một câu trả lời thuyết phục đi, tôi khuyên anh vẫn nên lập tức trả tiền lại, chớ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Đoạn Hổ cười ha ha:

- Xem ra lúc trước mày nói đàm phán gì đó, điều kiện gì đó cũng chỉ để lừa tao mà thôi, chỉ vì gặp tao?

Tần Dương không trả lời, hắn chẳng qua chỉ không muốn bỏ chút sức mà thôi, dù sao chỉ cần gặp được Đoạn Hổ thì hắn đương nhiên có cách khiến gã phải trả tiền.

Nụ cười trên mặt Đoạn Hổ thu lại, hừ lạnh nói:

- Thằng nhóc thối từ đâu ra, dám đùa trên đầu ông đây, cho nó chút giáo huấn, đánh gãy một chân ném ra ngoài.

Hai gã đàn ông kia bắt lấy cánh tay Tần Dương, dùng sức rất lâu lại không di chuyển chút nào, cánh tay của Tần Dương giống như thép cứng vậy.

Nghe lời Đoạn Hổ nói, cả hai đều có chút thẹn quá hóa giận, đến cả một thằng nhóc mới lớn cũng không xoay chuyển được, như vậy chẳng phải là mất mặt trước mặt Hổ cao sao?

Một gã buông tay ra, nắm tay mạnh mẽ thúc dưới bụng Tần Dương, khi nắm tay đánh lên bụng thì gã bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết.

Gã cảm thấy một quyền toàn lực của bản thân giống như đánh lên tảng đá, quả đấm của bản thân giống như muốn vỡ nát.

Tần Dương quay đầu nhìn gã, cười khẽ với gã, còn chưa đợi gã hiểu nụ cười này có ý gì thì Tần Dương đã trực tiếp húc đầu tới.

Trước mặt gã nháy mắt nở hoa, cả người ngã xuống mặt đất, lỗ mũi phun ra máu tươi.

Một gã khác còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tay phải của Tần Dương đã thuận thế vung lên, thân người của gã trực tiếp bay lên, nặng nề đụng lên vách tường bên cạnh, lại bắn ngược về rơi xuống mặt đất, cuộn thân mình, vẻ mặt vô cùng khổ sở, hiển nhiên tạm thời không bò dậy lên nổi.

Nụ cười trên mặt Đoạn Hổ lập tức biến mất, người cũng bỗng nhiên bật dậy trên giường.

- Thằng nhóc kia, mày muốn làm gì?

Tần Dương đi tới bên cạnh Đoạn Hổ, tay phải bỗng nhiên điểm huyệt, chỉ như gió, trong nháy mắt điểm trúng nhiều điểm kinh mạch trên người Đoạn Hổ, sau đó thu tay lại.

Đoạn Hổ cảm thấy thân thể của bản thân bỗng nhiên tê rần, giống như có thứ gì đó chui vào cơ thể của mình, nhưng chớp mắt cảm giác này đã biến mất.

Đoạn Hổ kinh ngạc nghi hoặc cúi đầu nhìn cơ thể mình, cũng không thấy có bất cứ dấu hiệu gì khác thường.

- Mày đã làm gì tao?

Tần Dương như không nhìn thấy Đoạn Hổ, xoay người rời đi, cho tới khi đi tới cửa, Tần Dương mới quay đầu thản nhiên nói một câu:

- Khi nào phát hiện bản thân phải chết thì hãy nghĩ lại mạng quan trọng hơn, hay tiền quan trọng hơn?

Tần Dương nói xong câu này liền nhẹ nhàng lướt đi, chỉ còn lại Đoạn Hổ kinh ngạc nghi ngờ cùng với một người đàn ông trung niên khác ở trong phòng.

- Tổng giám đốc Hoàng, chuyện này là sao, sao bỗng nhiên tôi lại có dự cảm không tốt nhỉ? Thằng nhóc này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Người đàn ông bên chiếc giường còn lại chính là ông chủ của Feida Express Hoàng Hách, Đoạn Hổ là một bước rất quan trọng trong kế hoạch của gã, gã đương nhiên không hi vọng Đoạn Hổ bị Hà Kiến Sơn thuyết phục mà trả lại tiền, mà Đoạn Hổ cũng muốn chứng minh bản thân không phải quá đa nghi, cho nên hẹn Hoàng Hách cùng tới đây tắm, thuận tiện gặp người Hà Kiến Sơn phái tới.

Sắc mặt Hoàng Hách âm trầm, gã gặp nhiều hơn so với Đoạn Hổ, trầm giọng nói:

- Thằng nhóc này không đơn giản, dễ dàng đánh ngã hai tên cường tráng, sợ rằng là người luyện võ, thậm chí còn là một người tu hành, anh có thể đã trúng ám thủ của cậu ta rồi...

Sắc mặt Đoạn Hổ đột ngột thay đổi:

- Tổng giám đốc Hoàng, anh đừng dọa tôi sợ! Ý anh muốn nói thằng nhóc đó đã động tay động chân trên người tôi rồi?

Hoàng Hách gật đầu:

- Đúng, tốt nhất anh đi kiểm tra xem trước đi.

Đoạn Hổ nhớ lại lời Tần Dương nói trước khi rời đi, trong lòng cũng cảm thấy bất ổn, mẹ nó, ông đây chẳng qua chỉ quỵt nợ không trả thôi sao, sao bỗng nhiên liền nói cái gì mà phải chết rồi?

- Được, tôi lập tức tới bệnh viện ngay.

Hoàng Hách do dự một chút:

- Tôi cũng đi với anh.

Hoàng Hách rõ ràng nhìn ra được Đoạn Hổ sợ hãi vì lời bản thân nói, gã lo lắng đến lúc đó Đoạn Hổ chột dạ, muốn đi tìm Hà Kiến Sơn thỏa hiệp trả tiền, như vậy kế hoạch của gã đều xong đời hoàn toàn rồi, đây chính là sự việc mà người phía sau muốn gã hoàn thành đấy.

- Được!

Hai người đâu còn quan tâm mát xa gì nữa, mặc quần áo tử tế đi thẳng tới bệnh viện, làm một cuộc kiểm tra, phát hiện trên người dường như không có dị trạng gì, vô cùng khỏe mạnh, các mức chỉ tiêu đều bình thường.

Đoạn Hổ ra khỏi phòng bác sĩ, nhổ một ngụm nước bọt:

- Mẹ nó, làm tôi sợ muốn chết, thằng nhóc kia chỉ giả thần giả quỷ mà thôi, vậy mà dọa tôi chết khiếp, còn bảo tôi trả lại tiền!

Gương mặt Hoàng Hách cũng không có cảm xúc quá nhẹ nhõm:

- Nếu có gì không khỏe thì nhớ phải liên lạc với tôi trước, không được phép một mình đi tìm Hà Kiến Sơn.

Lúc này Đoạn Hổ đã hết lo lắng:

- Không phải đã kiểm tra rồi sao, không sao, thằng nhóc này làm hại tôi đến mỹ nữ còn chưa lên giường đã phải chạy tới bệnh viện tiêu phí tiền...

Hoàng Hách mỉm cười nói:

- Cẩn thận vẫn hơn, an toàn là nhất, nhớ kỹ lời tôi nói.

Đoạn Hổ khoát tay, cười khà khà nói:

- Được rồi, tôi thấy thằng nhóc kia là đang cố ý lừa bịp dọa người, phương pháp đòi nợ tôi đã thấy nhiều, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy như vậy...

Đoạn Hổ còn chưa nói hết lời, gã bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình giống như có thứ gì đó buộc chặt, cơn đau đớn kịch liệt trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, cả người ngã xuống.

- A, đau... đau quá!

Vẻ mặt Hoàng Hách âm trầm, vội vàng gọi bác sĩ, y tá tới một lần nữa đưa Đoạn Hổ đi kiểm tra, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi Đoạn Hổ đã đau tới mức mồ hôi ướt đẫm toàn thân, làn da đỏ lên, cả người cuộn lại như tôm luộc chín.

Nhân lúc Đoạn Hổ bị đưa đi kiểm tra, Hoàng Hách lấy điện thoại ra bấm một dãy số điện thoại, giọng điệu cung kính nói nhanh một lần những chuyện đã xảy ra.

- Anh ta đã bị người khác dùng nội khí tổn thương kinh mạch, khi nội khí không bộc phát đương nhiên sẽ không kiểm tra ra được, anh chờ đó!

Hoàng Hách cúp điện thoại, thở dài một hơi.

Kết quả kiểm tra của Đoạn Hổ có rất nhanh, lần này khiến bác sĩ choáng váng hai mắt, vì cùng kiểm tra không ra nguyên nhân gì, trông qua dường như tất cả mọi thứ đều bình thường, nhưng dáng vẻ của Đoạn Hổ lại đau tới mức chết đi sống lại, giống như phải chết tới nơi.

Nếu không phải bộ dạng đau đớn của Đoạn Hổ có phần thảm thiết, sợ rằng các bác sĩ đều phải hoài nghi gã đang giả vờ, khi nãy đi đường còn oai phong mà chớp mắt đã đau thành như vậy, viêm ruột thừa cấp tính, đau thắt tim, viêm dạ dày... đều loại bỏ rồi mà?

Đoạn Hổ gào rú thảm rất lâu, nhân lúc đau đớn ngừng mà bắt lấy tay Hoàng Hách, ánh mắt ngập tràn sự hoảng sợ.

- Tổng giám đốc Hoàng, có phải tôi phải chết không? Tôi không muốn chết...

Ánh mắt Hoàng Hách có phần chán ghét, mẹ nó, không phải khi nãy còn phách lối lắm sao, chớp mắt đã yếu đuối tới vậy rồi?

- Không phải sợ, tôi đã gọi điện thoại hỏi qua, bọn họ nói người kia có lẽ là người tu hành, có nội khí, anh bị nội khí của người kia tổn thương kinh mạch cho nên không kiểm tra ra được, đừng sao, cao thủ lập tức tới ngay...
Bình Luận (0)
Comment