Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1105 - Chương 1115: Chênh Lệch Như Vậy Không Phải Quá Lớn Rồi Sao?

Chương 1115: Chênh lệch như vậy không phải quá lớn rồi sao?
 

Tần Dương không hề động tâm trước lời cầu xin tha thứ của Đoạn Hổ.

- Chú Hà, vốn tích lũy của công ty của Đoạn Hổ thế nào?

Hà Kiến Sơn không rõ vì sao Tần Dương lại hỏi như vậy, chẳng lẽ hắn muốn bắt Đoạn Hổ giao công ty ra sao?

- Mặc dù không biết con số cụ thể, nhưng vốn tích lũy vẫn có khoảng ba, bốn mươi triệu.

Tần Dương mỉm cười, quay đầu nhìn Đoạn Hổ:

- Nếu anh muốn hãm hại chú Hà thì phải chuẩn bị sẵn làm người bị hại, nể mặt anh cũng vì bị người khác uy hiếp, tôi cũng không quá phận, tiền nợ sáu triệu năm triệu, cộng thêm sáu triệu năm trăm tiền bồi thường, tổng cộng mười ba triệu, chuyện này coi như qua.

Vẻ mặt Đoạn Hổ tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, gã nghe rõ ý trong lời Tần Dương nói.

Anh đã muốn hố Hà Kiến Sơn sáu triệu năm trăm ngàn, vậy anh cũng phải chuẩn bị tâm lý bị người khác hố sáu triệu năm trăm ngàn, quy củ giang hồ, anh giết người thì phải chuẩn bí sẵn tâm lý bị kẻ khác giết, đạo lý rất đơn giản, không kéo dài nợ nần.

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, mỉm cười nói:

- Đương nhiên đây chỉ là một đề nghị của tôi, anh có thể từ chối, giống như Hạ gia vậy.

Trong lòng Đoạn Hổ vốn quả thật còn một chút rối rắm, nhưng khi nghe tới Hạ gia ngược lại run rẩy, bất kể kết quả tranh đấu cuối cùng giữa Hạ gia và Tần Dương thế nào, Tần Dương muốn xử lý gã rất đơn giản, hiện giờ chẳng qua chỉ là bỏ tài tránh tai, nếu khiến Tần Dương nóng nảy thì cũng không chỉ đơn giản tiêu tiền là xong chuyện được.

Người như vậy cho dù thật sự muốn xử lý gã cũng không biết có bao nhiêu phương pháp, còn không bị người khác kiểm tra ra được. Hiện giờ huyệt vị trên người gã bị phong bế, bệnh viện không phải cũng không kiểm tra ra được đó sao?

Đoạn Hổ nghĩ như vậy lập tức không do dự trả lời:

- Được, làm theo lời Tần tiên sinh nói, chẳng qua tôi cần chút thời gian xoay tiền, hiện giờ tôi trả trước tám triệu, năm triệu còn lại cho tôi thời gian một ngày, không biết có được không?

Tần Dương dứt khoát gật đầu:

- Được.

Đoạn Hổ thở dài một hơi, gã còn lo lắng Tần Dương sẽ không cho gã cả thời gian để chuẩn bị tiền nữa.

Đoạn Hổ cũng là người dứt khoát, nếu đã xác định bản thân đá trúng cửa sắt, xác định Hạ gia không bảo vệ được mình, chính bản thân bọn họ còn khó bảo toàn, Đoạn Hổ lập tức quyết định, dứt khoát cắt đứt đuôi.

Hà Kiến Sơn mở to hai mắt, giật mình nhìn Tần Dương, trong lòng nhất thời vô cùng cảm khái.

Đây chính là thực lực đấy.

Không đánh không mắng, chỉ một câu, bảo anh lấy ra sáu triệu năm trăm ngàn ra bồi tội, anh phải lấy ra.

Anh có thể không lấy ra, nhưng hậu quả anh gánh được không?

Hơn nữa người ta có lý có chứng cứ, cũng không phải mở giá trên trời...

- Tần tiên sinh...

Mặc dù lúc trước Tần Dương bày tỏ gọi hắn là Tiểu Tần là được rồi, nhưng cơn bàng hoàng khổng lồ trước mặt khiến trong lòng Hà Kiến Sơn kính sợ Tần Dương hơn vài phần, theo bản năng đổi lại cách xưng hô.

Tần Dương cũng đoán được Hà Kiến Sơn muốn nói gì, liền cười nói:

- Chú Hà, tiền này anh ta cho chú, chú hãy nhận lấy, anh ta khiến công ty của chú xảy ra vấn đề, còn đánh chú nữa, nhỏ chút máu bồi thường là đúng, ân oán giữa cháu và Hạ gia sẽ tính ngoài.

Ngay trước mặt Đoạn Hổ, Hà Kiến Sơn không tiện nhiều lời, chỉ gật đầu trước, trong lòng thầm nghĩ lát nữa sẽ đưa tiền cho Tần Dương. Tần Dương có thể giúp hắn ta đòi lại tiền nợ về đã phải cảm ơn trời đất rồi, hắn ta nào dám không biết xấu hổ vô duyên vô cớ muốn lấy món tiền khác?

Đoạn Hổ dứt khoát chuyển khoản số tiền tám triệu cho Hà Kiến Sơn, sau đó xoay người, làm bộ đáng thương nhìn Tần Dương:

- Tần tiên sinh, còn năm triệu còn lại trong một ngày tôi nhất định xoay đủ, có thể xin anh hãy giơ cao đánh khẽ giải huyệt vị trên người tôi trước không, thật sự quá đau đớn...

Tần Dương cười nói:

- Vén áo lên.

Đoạn Hổ mừng rỡ vén quần áo lên, Tần Dương đi qua, ngón tay như kiếm, bụp bụp bụp chọc mất phát, Đoạn Hổ cảm thấy mấy cơn đau rất nhỏ truyền tới.

- Được rồi, nhớ kỹ chuyện anh đã đáp ứng.

Như vậy là được rồi?

Đoạn Hổ vừa mừng vừa sợ, gã thật sự không ngờ Tần Dương lại giải dễ dàng như vậy, hơn nữa còn không đau, phải biết rằng hôm qua khi Hạ Khôi giải huyệt vị cho gã, huyệt vị không giải được, gã còn thiếu chút nữa đau đớn mà chết đấy.

Chênh lệch này không phải cũng quá lớn rồi sao.

Đoạn Hổ cảm giác bản thân đã lựa chọn sáng suốt, nếu còn chậm chạp trông cậy Hạ gia thì cuối cùng chỉ có thể là gã chết, hiện giờ mặc dù tiêu một số tiền lớn, nhưng lại thoát được dòng nước xoáy mà bản thân căn bản không dính vào nổi.

- Cảm ơn Tần tiên sinh.

Tần Dương thản nhiên nói:

- Đạo lý thương trường như chiến trường tôi hiểu, nhưng lợi dụng sự tín nhiệm của bạn bè ngược thành hại bạn bè thì đó chính là cách làm của tiểu nhân, đi đường ban đêm lâu dài sẽ gặp quỷ, người vẫn nên sống yên tâm thoải mái một chút mới tốt.

Đi đường ban đêm lâu dài sẽ gặp quỷ?

Không cần đi lâu, hiện giờ tôi đã gặp được rồi!

Trong lòng Đoạn Hổ âm thầm bổ sung một câu, ngoài mặt lại không dám để lộ chút bất mãn nào, cung kính nói:

- Lời của Tần tiên sinh tôi nhất định khắc cốt ghi tâm, sau này tôi nhất định sẽ sửa lại.

Tần Dương chẳng muốn nhiều lời với Đoạn Hổ, khoát tay.

Đoạn Hổ thở dài một hơi, quay đầu chắp tay cười khổ với Hà Kiến Sơn:

- Tổng giám đốc Hà, thật xin lỗi.

Hà Kiến Sơn lạnh lùng nói:

- Anh đã phải trả giá đắt rồi, tôi cũng không có gì hay để nói, đi thong thả, không tiễn.

Đoạn Hổ mang theo vẻ mặt xám xịt rời khỏi Hà gia. Đoạn Hổ vừa rời đi, vẻ mặt giận dữ của Hà Kiến Sơn biến mất, hay vào đó là khuôn mặt cảm kích.

- Tần tiên sinh...

Tần Dương dứt khoát cắt ngang lời của Hà Kiến Sơn:

- Chú Hà, không phải đã nói gọi cháu là Tiểu Tần là được rồi đấy sao, không phải người ngoài, cần gì khách khí như vậy.

Hà Kiến Sơn cảm kích, gật đầu nói:

- Đúng vậy, chủ yếu do chú quá cảm kích, cháu giúp chú một việc lớn như vậy, nếu không nhờ cháu, công ty mà chú cố gắng cả đời chỉ sợ sẽ phải phá sản rồi.

Tần Dương cười nói:

- Việc này rất nhỏ, không đáng nhắc tới. Hà Thiên Phong là bạn của cháu, cháu còn hi vọng thấy cậu ấy vui vẻ làm phú nhị đại, chứ không phải luôn mặt nhăn mày nhó.

Lời Tần Dương nói rất thú vị, Hà Kiến Sơn cũng phải bật cười:

- Nói cho cùng cháu chính là đại ân nhân của nhà chú, chẳng qua bên Hạ gia kia cháu sẽ không gặp phải rắc rối gì đấy chứ?

Tần Dương lắc lắc đầu, tiêu sái nói:

- Không sao, chú cũng nghe cuộc đối thoại giữa bọn cháu rồi đấy, hiện giờ là cháu gây rắc rối cho bọn họ, cũng không phải bọn họ gây rắc rối cho cháu.

Hà Kiến Sơn cẩn thận hỏi:

- Còn Lục gia...

Tần Dương mỉm cười nói:

- Lục gia luôn đối đầu với sư môn của cháu, chúng cháu đã đấu với nhau lâu rồi, không quan tâm thêm một chuyện như thế này đâu, huống chi mấy ngày trước bọn họ đúng lúc bị tổn thất nặng, hiện giờ dứt khoát không dám lộ mặt đâu.

Hà Kiến Sơn thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nói:

- Mặc dù là chuyện giữa những người tu hành, chỉ sợ chú cũng không giúp được gì, nhưng sau này chỉ cần Tần tiên sinh mở miệng, chú nhất định không từ chối.

Tần Dương sảng khoái cười nói:

- Được, nếu cháu có chuyện nhất định nhờ chú Hà trợ giúp.

Hà Kiến Sơn cười nói:

- Còn có khoản tiền thêm sáu triệu năm trăm ngàn này chú tuyệt đối không thể nhận, Tiểu Tần gửi cho chú số tài khoản...

Tần Dương khoát tay, vừa muốn nói gì đó thì vẻ mặt Hà Kiến Sơn đã nghiêm nghị, nghiêm túc nói:

- Tiểu Tần, cháu có thể giúp chú đòi lại tiền nợ chú đã vô cùng cảm kích rồi, nào có cái lý muốn khoản tiền sáu triệu năm trăm ngàn thêm này, nếu không chú đây sẽ thành người nào, Tiểu Phong biết được e rằng cũng sẽ mắng người làm cha như chú đấy...

Tần Dương thấy vẻ mặt Hà Kiến Sơn kiên quyết, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vậy được, số tiền kia trước hết để chỗ chú Hà, đợi cháu nắm được Feida Express trong tay rồi thì chúng ta lại bàn bạc tiếp.
Bình Luận (0)
Comment