Chương 1116: Lần này bọn họ nháo lớn rồi!
Hà Kiến Sơn hơi nghi hoặc, lại bàn tiếp?
Feida Express có quan hệ cạnh tranh với Building Express của Hà Kiến Sơn, hai công ty ở hai đầu, các phương diện về mối khách và nghiệp vụ đều tương tự, cho nên bọn họ cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất với nhau.
Lúc trước Hà Kiến Sơn nghe thấy điều kiện Tần Dương đưa ra muốn lấy Feida Express, trong lòng hơi nghi hoặc. Tần Dương muốn lấy Feida Express làm gì, chẳng lẽ hắn cũng muốn mở công ty vận chuyển sao?
Nghĩ kỹ lại thì cho dù là công ty sản xuất sản phẩm bảo vệ sức khỏe Thiểm Điện hay là sản phẩm của tập đoàn Thi Nhã đều cần vận chuyển số lượng lớn, chẳng lẽ hắn muốn tìm một công ty vận chuyển cho riêng mình, sau đó giải quyết vấn đề vận chuyển nội bộ sao?
Hiện giờ nghe thấy Tần Dương nói muốn nói chuyện với mình, trong lòng Hà Kiến Sơn không hiểu sao có phần khẩn trương, chẳng lẽ hắn có ý với Building Express của mình hay sao?
Chẳng qua ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, Hà Kiến Sơn đã hủy bỏ cái ý nghĩ này đi. Tần Dương có tiền, có lai lịch, mở miệng là có thể muốn lất công ty vận chuyển quy mô lớn như Feida Express, nào sẽ để ý tới một công ty vận chuyển quy mô nhỏ như Building Express của mình được?
Tần Dương có thể thấy được thái độ của Hà Kiến Sơn, nhưng hắn cũng không nói thêm gì, vì lúc này đến cả chính hắn cũng chỉ thực hiện từng bước suy nghĩ trong đầu mà thôi.
Sự việc đã giải quyết xong xuôi, Tần Dương cũng không nán lại lâu hơn nữa, dứt khoát rời khỏi Hà gia.
Trong lớp học, Hà Thiên Phong mở to hai mắt, giật mình nhìn Tần Dương.
- Đoạn Hổ đã trả tiền rồi?
Tần Dương gật đầu nói:
- Đúng, hiện giờ cậu không cần phải lo lắng nữa, công ty của cha cậu đã vượt qua cửa ải khó khăn, không có vấn đề gì nữa rồi.
Hà Thiên Phong thở dài một hơi, cảm kích nói:
- Lão đại, anh thật lợi hại, vừa ra tay đã làm xong rồi, thật cảm tạ nhiều, anh đã giúp nhà chúng tôi một việc lớn rồi đấy.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Đều là anh em, không cần nói lời khách khí.
Hà Thiên Phong nghiến răng, vỗ cánh tay Tần Dương một cái thật mạnh, không nói lời cảm tạ thêm nữa, dù sao bất kể có nói gì cũng không biểu đạt hết được lòng cảm kích của hắn.
- Tối nay tôi mời mọi người ăn cơm.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Có người mời khách, có thể ăn không uống không thì đương nhiên tôi chắc chắn phải tới trường rồi.
Tôn Hiểu Đông cười khà khà nói:
- Bữa cơm này của lão đại ăn đúng tình hợp lý, tôi và Lâm Trúc mới chính là ăn không uống không, chẳng qua loại chuyện này chúng tôi nhất định sẽ không vắng mặt.
Lâm Trúc cười hì hì khẽ gật đầu:
- Thứ khác không được, chứ ăn không uống không tôi nắm chắc lắm đấy.
Ánh mắt Hà Thiên Phong nhìn lướt qua Hàn Thanh Thanh ngồi phía trước đang yên tĩnh đọc sách:
- Gọi Hàn Thanh Thanh nữa.
Tần Dương cười nói:
- Được.
Tôn Hiểu Đông cười nói:
- Tôi gọi Hiểu Nguyệt.
Hà Thiên Phong quay đầu nhìn Lâm Trúc:
- Lâm Trúc, các anh em chỉ còn cậu thôi đấy, cậu cô đơn lẻ bóng sẽ bị ném cho chó đấy...
Lâm Trúc đẩy mắt kính, mỉm cười nói:
- Là máy tính chơi không vui sao, hay là sách khó đọc quá, vì sao cứ nhất định phải yêu đương chứ?
Tất cả đều mang dáng vẻ không nói gì, đều cùng lắc đầu.
- Lão tứ, cậu hết thuốc chữa rồi.
- Gỗ mục không thể đẽo được rồi, lão tứ à, cậu trầm luân rồi, máy tính dù có chơi vui tới đâu, sách dù đọc có hay tới đâu, thì nào có động lòng người như mỹ nhân, chẳng lẽ cậu không yêu đương, sau này không kết hôn à?
- Đúng vậy, tôi nói cho cậu biết, khi học đại học nếu cậu không yêu một lần, bất kể sau này có kết hôn hay không, thì sau này nhớ lại cậu nhất định sẽ phải hối hận!
Lâm Trúc mỉm cười, tỏ vẻ tư thế "Mặc cho gió Đông Tây Nam Bắc có thổi, ông đây vẫn đứng sừng sững bất động".
Tần Dương nhìn Lâm Trúc, lúc này mới nhớ tới hắn đã lâu không quan tâm tới Lâm Trúc rồi, cũng không biết hiện giờ hắn ta làm ở Long Tổ của Trung Hải như thế nào rồi.
Hà Thiên Phong kích động đi mời Hàn Thanh Thanh đi ăn cơm, Hàn Thanh Thanh sảng khoái đáp ứng.
Sau khi tan học, đám người trở về phòng ngủ cất sách vở, tập hợp dưới tầng nhà ký túc xá nữ của Hàn Thanh Thanh. Đám người Tôn Hiểu Đông lên xe của Hà Thiên Phong, để lại một mình Hàn Thanh Thanh cho Tần Dương.
Hàn Thanh Thanh ngồi ghế trước trong xe của Tần Dương, cười nói:
- Hà Thiên Phong sao bỗng nhiên mời khách vậy, còn nói là vì cậu đã giúp nhà cậu ta một việc lớn nữa?
Tần Dương vừa nổ máy, vừa cười trả lời:
- Công ty của cha Hà Thiên Phong gặp khó khăn, bị người ta nợ một khoản tiền, còn bị ngân hàng truy hồi trả tiền, nguồn vốn đứt đoạn, mình đòi nợ tiền về giúp nhà cậu ấy thôi.
Hàn Thanh Thanh giật mình, tò mò hỏi:
- Bao nhiêu tiền vậy?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Sáu triệu năm trăm ngàn.
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Không ít đâu, khó trách cậu ta hưng phấn như vậy.
Tần Dương cười nói:
- Tiện tay mà thôi, cậu cũng biết mình là một người tu hành, đương nhiên sẽ có rất nhiều cách đối phó với lão lai.
Hàn Thanh Thanh biết được bản lĩnh của Tần Dương, cũng không có vẻ giật mình hay kinh ngạc, mỉm cười nói:
- Dường như sẽ không có chuyện gì mà cậu không làm được vậy... Cậu đi tham gia cái đại hội tu hành gì kia thế nào rồi, thú vị không?
Tần Dương cười khổ nói:
- Thú vị gì, có người gây sự, còn có người muốn giết mình, khiến toàn bộ hành trình đều khẩn trương cả.
Sắc mặt Hàn Thanh Thanh thay đổi, chỉ có điều Tần Dương vẫn hoàn hảo ngồi bên người, đương nhiên không cần hỏi hắn có bị thương hay không:
- Là ai vậy, có gan lớn như vậy, đó không phải đại hội liên minh người tu hành Trung Hoa sao, nhiều cao thủ ở đó như vậy còn có ai dám gây sự chứ?
Tần Dương cười bèn giải thích:
- Nói đi nói lại vẫn là Lục gia.
Tần Dương giải thích đơn giản một lần, mặc dù Hàn Thanh Thanh không phải người tu hành, nhưng cô và Tần Dương đã từng cùng trải qua rất nhiều chuyện, trừ thân phận đặc công Long Tổ của mình ra, những sự việc khác Tần Dương sẽ nói cho Hàn Thanh Thanh nghe, cũng nguyện ý nói cho cô biết. Tần Dương hầu như không hề có tâm phòng bị trước mặt Hàn Thanh Thanh.
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh thể hiện mấy phần bất lực"
- Cậu thật đúng là đi đến đâu rắc rối theo cùng tới đó, bọn họ ở trong tối, cậu ở ngoài sáng, như vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Tần Dương an ủi:
- Bọn họ lần này nháo lớn rồi, nghe nói quốc gia đã chuẩn bị ra tay xử lý bọn họ, mình nghĩ chắc hẳn bọn họ không bật được bao lâu nữa, còn Lục gia, lần này thân bọn họ hãm trong xoáy nước, chắc chắn cũng sẽ thật thà một thời gian rồi.
Hàn Thanh Thanh gật đầu, hiện giờ cô đã có thể thảo luận một cách bình thường những âm mưu quỷ kế, tranh đấu sống chết này với Tần Dương ròi, bản thân cô đã cùng Tần Dương trải qua sống chết, cũng sẽ không còn cảm thấy sợ hãi trước những chuyện như thế này nữa, nhiều nhất sẽ cảm thấy lo lắng vì Tần Dương mà thôi.
- Vậy gần đây chẳng phải cậu đã có thể rảnh rỗi rồi sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, nếu không có sự việc gì đột ngột xảy ra, mình tạm thời hẳn rảnh rỗi rồi, không phải sắp tới Quốc Khánh sao, tháng mười mình phải đi tới Bằng Thành tham gia tranh tài dương cầm, trong khoảng thời gian này chắc hẳn nên chuyên tâm luyện đàn rồi.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nhìn Tần Dương:
- Qua Quốc Khánh là tới sinh nhật cậu nhỉ, dự định thế nào?
Tần Dương bĩu môi, tùy ý trả lời qua loa:
- Ngày sinh nhật đó sư phụ bảo mình trở về ăn cơm, chỉ là một ngày sinh nhật bình thường mà thôi, giỏi lắm thì trước một ngày mời đám bạn bè ăn một bữa ngon, uống rượu ca hát náo nhiệt, người trẻ tuổi cũng chỉ như vậy thôi nhỉ...
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Xem ra mình phải cẩn thận suy nghĩ nên đưa quà sinh nhật gì cho cậu rồi.