Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1107 - Chương 1117: Có Thể Tặng Mình Một Cái Nhẫn Không?

Chương 1117: Có thể tặng mình một cái nhẫn không?
 

- Ơ, mình còn tưởng là lẩu, hóa ra là hải sản sao, lão nhị, hôm nay cậu phải chuẩn bị xuất chút máu rồi!

Hà Thiên Phong hiển nhiên đã sớm chọn xong địa điểm, là một nhà hàng hải sản cấp sao không thấp, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn bày tỏ ý cảm ơn của bản thân.

Tần Dương đảo mắt, cười nói:

- Cậu chuẩn bị đập hết toàn bộ tiền sinh hoạt phí của bản thân vào bữa này sao?

Hà Thiên Phong cười khà khà:

- Cha của tôi thật ra muốn đích thân mời anh bày tỏ lòng cảm ơn, nhưng ông ấy sợ anh không nể mặt, cho nên liền giao nhiệm vụ này cho tôi, cho nên bữa cơm này là được tài trợ ăn uống, cha tôi bao, thoải mái ăn.

Mọi người đã đến rồi, nếu từ chối nữa cũng không có nghĩa lý gì, Tần Dương sảng khoái đáp ứng:

- Được, bữa cơm này chúng ta thoải mái ăn đi, sau khi ăn xong thì việc này xem như kết thúc nhé, sau này đừng nhắc lại nữa.

Hà Thiên Phong cười nói:

- Vâng, lão đại anh nói là được.

Tôn Hiểu Đông lôi kéo tay của Lâm Hiểu Nguyệt, cười nói:

- Có câu nói không sai, chơi với lão đại có thịt ăn!

Lâm Trúc liếc nhìn màn ăn cẩu lương của Tôn Hiểu Đông, khẽ cười nói:

- Tôi không nhìn thấy gì cả, trong mắt tôi chỉ có thịt, chỉ có hải sản thôi!

Mọi người vào phòng bao, Hà Thiên Phong lướt nhìn quyển menu một lần, sau đó quay đầu hỏi Tần Dương:

- Lão đại, uống chút rượu khôn?

Tần Dương cười nói:

- Cho các mỹ nữ chút rượu đỏ đi, chúng ta uống bia là được rồi.

Hàn Thanh Thanh nói tiếp lời:

- Chúng mình cũng uống bia đi, thời tiết hơi nóng, uống bia lạnh rất tốt.

Lâm Hiểu Nguyệt cũng tán thành nói:

- Đúng đấy, uống bia lạnh đi.

Hà Thiên Phong cười nói:

- Mọi người đang tiết kiệm tiền cho tôi sao, yên tâm đi, tôi không mời nổi Lafite năm 82, nhưng loại rượu đỏ bình thường vẫn không thành vấn đề, không đắt được đâu.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Cứ theo các cô ấy đi, nếu các cô ấy đã nói bia thì mọi người cùng uống bia, cũng tốt mà!

Hàn Thanh Thanh và Lâm Hiểu Nguyệt đương nhiên đều muốn tiết kiệm giúp Hà Thiên Phong một chút, dù sao rượu đỏ trong một nhà hàng hải sản cao cấp như vậy chắc chắn không rẻ, mà mọi người đều là bạn bè, không tồn tại hố người, có thể giúp tiết kiệm một chút thì càng tốt hơn.

Thức ăn rất phong phú, tất cả mọi người ăn rất vui vẻ, bia cũng uống vô cùng thuận sướng, Tần Dương một cách tự nhiên trở thành đối tượng công kích của mọi người.

Trong phòng ký túc Tần Dương là lão đại, quả thật rất có phong phạm lão đại, không chỉ tự tạo ra thành tựu siêu phàm, hơn nữa cũng giúp đỡ cho ba anh em còn lại trong phòng.

Giúp Hà Thiên Phong giải quyết vấn đề tiền bạc quyết định sự sống còn trong nhà, giúp Tôn Hiểu Đông đặt chân vào xã hội kiếm món tiền đầu tiên trong cuộc đời, khi Lâm Trúc phạm tội chế tạo virus đã giúp hắn miễn chịu trách nhiệm, hơn nữa còn gia nhập Long Tổ, có thể nói vận mệnh của cả ba đều xảy ra chuyển biến vì Tần Dương, hơn nữa còn chuyển biến theo hướng tốt đẹp.

Ba người đương nhiên đều thật lòng khâm phục, ngập tràn sự cảm kích đối với Tần Dương, cũng may quan hệ giữa những người trẻ tuổi là cảm giác với nhau, loại cảm kích này sẽ khiến quan hệ của bốn người càng bền chặt hơn, mà cũng sẽ không vì sự chênh lệch mà tăng khoảng cách về tâm lý trong lòng mỗi người.

Một bữa cơm này ăn rất vui vẻ, hòa thuận, tận hứng tới khi ra về.

Tần Dương đưa Hàn Thanh Thanh trở lại phòng ký túc xá, Hàn Thanh Thanh cũng không vội vã đi lên, ngược lại cười nói:

- Nếu cậu không vội thì chúng ta đi dạo chứ?

Tần Dương hơi sững sờ, bật cười nói:

- Được, ăn cũng hơi nhiều, muốn tiêu hóa một chút.

Tần Dương xuống xe, cười nói:

- Tới sân vận động ngồi một chút không?

- Ừ.

Tần Dương và Hàn Thanh Thanh nhàn nhã đi về hướng sân vận động, đồng thời kể lại cho Hàn Thanh Thanh nghe một số chuyện đã xảy ra gần đây.

Mặc dù Hàn Thanh Thanh chỉ là một người bình thường, nhưng cô cũng rất có hứng thú với chuyện của giới người tu hành, có lẽ nguyên nhân của sự hứng thú này một phần cũng có liên quan tới Tần Dương.

Tần Dương cũng không giấu diếm, ngoại trừ chuyện của Long Tổ không nói cho Hàn Thanh Thanh ra, còn lại nghĩ tới đâu kể lại tới đó.

Tần Dương thật ra cũng không có suy nghĩ đặc biệt gì khác, chỉ hi vọng Hàn Thanh Thanh có thể hiểu rõ hơn cuộc sống của mình, nếu hắn thật sự kết đôi với Hàn Thanh Thanh, những loại chuyện này về sau cô cũng sẽ phải đối mặt, Tần Dương không hi vọng mãi mãi giấu diếm cô, ít nhất cần để cô tin tưởng cách làm người của mình, thế giới của mình.

- Cậu thật sự giành được khối thiên thạch kia về?

Khi Tần Dương kể tới trận đấu đánh cược của bản thân với Lục Phù Trầm, Hàn Thanh Thanh bất ngờ kinh ngạc hỏi:

- Lục Phù Trầm này đúng là không may, chọc phải cậu, tiền mất trắng, đồ cũng bị cược thua, còn phải bị đánh thảm...

Tần Dương cười nói:

- Vốn chỉ là bị đánh một trận là kết thúc, nhưng sau khi gã bị mình đánh ngã thua trận lại ra tay đánh lén mình, hơn nữa còn ra tay độc ác, bị mình đá lên đầu một cước, chắc hẳn cả đời này không khác gì bị phế đi rồi.

Hàn Thanh Thanh hừ lạnh nói:

- Đáng đời!

Tần Dương nhìn Hàn Thanh Thanh, ánh mắt hơi sáng ngời:

- Cậu không cảm thấy mình ra tay tàn nhẫn sao?

Hàn Thanh Thanh liếc nhìn Tần Dương:

- Cậu cho mình là mấy bé gái chưa trải đời sao, hoặc giả là những người dùng luật nghiêm minh kia, khoan dung đợi anh hùng bàn phím của mình sao, người khác mong muốn hại cậu, nếu cậu còn nhân từ nương tay thì đó chính là tự hại mình.

Tần Dương vui vẻ cười rộ lên:

- Đúng vậy, cậu khác với bọn họ.

Hàn Thanh Thanh nhếch khóe môi:

- Sau khi cùng cậu trải qua sự kiện du thuyền trên biển và hoang đảo, mình đã hoàn toàn khác trước kia rồi. Đám bắt cóc vô cùng hung ác kia khiến mình biết thế giới này cũng không phải hòa bình tốt đẹp như trước mắt chúng ta hiện tại, cũng cho mình biết đối phó với loại người như vậy phải tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối không thể nương tay nhân từ, vì bọn họ cũng sẽ không nương tay chỉ vì chúng ta mềm lòng.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Dùng đức trả ơn, dùng trực báo oán.

Hàn Thanh Thanh gật đầu:

- Nên như vậy, đối phó với kẻ ác phải ác hơn so với bọn họ, hiền lành không cứu được kẻ ác.

Tần Dương cười ha ha:

- Nói rất hay.

Hàn Thanh Thanh thản nhiên cười:

- Cậu khẳng định hiểu được đạo lý này, khi giết những kẻ trên hoang đảo kia, cậu không hề nương tay với một tên nào cả.

Tần Dương nhún vai, mỉm cười nói:

- Mình không giết gã, gã sẽ giết mình, mình đương nhiên phải ác độc hơn một chút.

Hàn Thanh Thanh cảm thán nói:

- Sau khi trải qua sự kiện lần đó, mình phát hiện lá gan của mình đã lớn hơn nhiều, nếu là lúc trước gặp phải chuyện như vậy, chỉ nghĩ lại cũng sẽ cảm thấy điên khùng rồi, cũng may khi đó có cậu bên cạnh.

Tần Dương mỉm cười, chuyển hướng chủ đề:

- Đúng rồi, khối thiên thạch này đã được đưa về, mình dự định mang đi xử lý một chút, trừ một phần giữ lại cho cổ Kim Tàm của Lam Linh Vũ ăn ra hẳn sẽ còn một phần, có thể làm món đồ nhỏ gì đó, cậu thích gì, mình tặng cậu?

Hàn Thanh Thanh chớp mắt:

- Cậu tặng mình?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Đúng vậy, khối thiên thạch này đã được giám định qua, là khối duy nhất trên thế gian này, thứ làm ra được chỉ cần không nặng thì đều là vật duy nhất thế gian, hơn nữa còn lốm đốm sáng chói xinh đẹp vô cùng, mình cho cậu xem qua ảnh chụp... Cậu thích gì, dây chuyền? Lắc tay? Khuyên tai?

Hai mắt Hàn Thanh Thanh sáng ngời nhìn Tần Dương:

- Cái gì cũng được sao?

Tần Dương sảng khoái gật đầu:

- Đúng vậy, cái gì cũng được, nhưng chỉ được vật nhỏ, lớn hơn mình sợ nguyên liệu không đủ.

Hàn Thanh Thanh khoát tay, mím môi, rũ mi, khẽ nói:

- Vậy có thể tặng mình một cái nhẫn không?
Bình Luận (0)
Comment