Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1109 - Chương 1119: Dùng Tính Mạng Bảo Vệ?

Chương 1119: Dùng tính mạng bảo vệ?
 

- Mọi người tối nay cùng ăn một bữa cơm, có chuyện muốn tuyên bố.

Sắp tới buổi trưa, Tần Dương lấy điện thoại, rống to một tiếng trong phòng ký túc 306 và phòng ký túc 508 của Hàn Thanh Thanh.

Đám Hà Thiên Phong ngồi yên bên cạnh Tần Dương, nhìn thấy tin nhắn lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, người này cũng đã ở trước mặt rồi, có lời gì không thể nói thẳng được sao?

Tuyên bố?

Thật là một từ ngữ chính thức.

Sau khi học xong, bốn người tụ tập trước cửa ra vào, ba người Hà Thiên Phong tò mò hỏi thăm.

- Lão đại, chuyện gì vậy, còn phải chính thức tuyên bố?

- Đúng vậy, mấy người chúng ta đều ở đây, nói thẳng ra không được sao?

- Hôm qua không phải mới ăn cơm sao, sao hôm nay lại ăn nữa vậy?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Hôm qua là lão nhị mời, tối nay là tôi mời, về phần là chuyện gì ấy mà... đợi lát nữa rồi nói.

Khi đang nói, Hàn Thanh Thanh ôm sách vở đi cùng đám người Lạc Vũ Hân, Triệu Nhụy đi qua, mỉm cười đi tới bên cạnh Tần Dương.

- Người đã đông đủ rồi, đi thôi!

Trong phòng bao tiệm lẩu, Lạc Vũ Hân tò mò nhìn Tần Dương:

- Tần Dương, rốt cuộc có chuyện gì mà thần bí như vậy, bỗng nhiên mời chúng tôi ăn cơm...

Hà Thiên Phong cũng cười hỏi:

- Đúng đấy, tỏ vẻ thần bí không chịu nói, giờ cũng đến đủ rồi, nên nói ra đi, nếu không bữa cơm này không có tâm tư ăn đâu.

Tần Dương mỉm cười, quay đầu nhìn Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh, cầm tay Hàn Thanh Thanh trước mặt mọi người, mỉm cười nói:

- Tôi và Hàn Thanh Thanh yêu nhau rồi.

Tròng mắt đám người trước mặt mở to, chớp mắt, sau đó trong phòng bao vang lên những tiếng khiển trách, cùng với tiếng vỗ tay ủng hộ.

- Wow, rốt cuộc cũng yêu nhau rồi!

- Nên yêu nhau từ sớm rồi, chúng tôi chờ lâu quá rồi đấy!

- Chúc mừng, chúc mừng, khà khà!

Đám người Hà Thiên Phong vỗ tay nhiệt liệt, vẻ mặt vui sướng, mặc dù trong suy nghĩ của đám Hà Thiên Phong đầu tiên hiện lên Văn Vũ Nghiên, nhưng mọi người hiển nhiên hiểu rõ lúc này hỏi cũng không phải thời điểm thích hợp.

- Tôi đã nói rồi mà, hôm qua mới tụ tập, sao hôm nay đã lại tụ tập tiếp rồi, khà khà, hóa ra muốn tuyên bố công khai à!

- Haiz, lão đại, hôm qua hai người đều không có gì, sao hôm nay đột ngột nói yêu nhau, chẳng lẽ tối qua giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Khuôn mặt Hàn Thanh Thanh cũng không kiềm chế được ửng hồng, mỉm cười giải thích:

- Mọi người không cần đoán đâu, chúng tôi không có gì xảy ra cả, chẳng qua tối qua chúng tôi cùng đi tản bộ, sau đó quyết định yêu nhau, tôi cũng nói không cần tuyên bố, nhưng Tần Dương kiên quyết muốn nói một tiếng với mọi người.

Đám người Hà Thiên Phong giật mình.

- Ha ha, hóa ra là tối qua à, nhưng hai người tình chàng ý thiếp là thật, yêu nhau là chuyện nước chảy thành sông, chúng tôi cũng không cảm thấy bất ngờ.

- Vậy sau này gặp mặt chúng ta chẳng phải cần gọi một tiếng chị dâu rồi sao?

Đám người Hà Thiên Phong liếc nhìn nhau, tính cả Tô Văn Văn và Lâm Hiểu Nguyệt, đều cùng đồng thanh gọi:

- Chào chị dâu!

Khuôn mặt Hàn Thanh Thanh càng ửng hồng hơn:

- Mọi người đừng nháo, gọi tên tôi là được rồi.

Hà Thiên Phong cũng cười khà khà nói:

- Tần Dương là lão đại phòng ký túc chúng tôi, cậu đương nhiên là chị dâu của chúng tôi rồi, chúng tôi cũng đâu có nháo loạn đâu.

Tần Dương cười khà khà, không nói gì.

Mặc dù Hàn Thanh Thanh từng nói tiếp tục duy trì hình thức chung sống như trước kia, không cần đặc biệt tuyên bố với bên ngoài, nhưng Tần Dương cảm thấy không thể nói với người ngoài, bạn bè bên cạnh hai người vẫn nên thông báo một tiếng mới tốt, coi như là một cách xác nhận quan hệ giữa hai người.

Hàn Thanh Thanh cũng không cố gắng sửa chữa gì, mỉm cười nói:

- Chỉ khi có mấy người chúng ta thì mọi người gọi gì cũng được, nhưng trong trường học vẫn nên gọi tên tôi đi, Tần Dương là người tu hành, có rất nhiều đối thủ và kẻ địch, thậm chí có người hận không thể khiến anh ấy chết, phơi bày mối quan hệ của bọn tôi có lẽ sẽ mang tới rắc rối cho anh ấy, mang tới nguy hiểm cho tôi, chuyện giữa tôi và Tần Dương mấy người biết cũng được, đừng tuyên bố ra bên ngoài.

Mọi người nghe thấy vậy lập tức cảm thấy giật mình, rồi cũng hiểu được mà gật đầu.

- Được, chúng tôi chỉ lén gọi thôi, ở trong lớp cũng sẽ không kêu loạn đâu.

- Đúng, chúng tôi sẽ giữ kín bí mật.

- Chúng tôi biết là được rồi, sẽ không nói lung tung đâu.

Tần Dương mỉm cười bèn giải thích:

- Sở dĩ nói như vậy chủ yếu vì sợ kẻ địch của tôi vì muốn đánh tôi mà đối phó với Thanh Thanh, thật ra trước kia cũng có kẻ từng vì muốn đối phó tôi mà bắt cóc Thanh Thanh một lần, thiếu chút nữa bị sát hại, cho nên tôi mới lo lắng, ngồi ở đây đều là bạn tốt của tôi và Thanh Thanh, đương nhiên không cần giấu diếm, chẳng qua tốt nhất vẫn không nên nói với bên ngoài.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc sợ hãi, ánh mắt cùng nhìn tới Hàn Thanh Thanh.

- Thanh Thanh, chuyện Tần Dương nói tới có phải lần cậu đột ngột mất tích mấy ngày liền không?

Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, oán trách liếc Tần Dương, hiển nhiên trách hắn nói ra chuyện này dọa sợ các bạn mình.

Tần Dương mỉm cười:

- Em đã trải qua nhiều nguy hiểm như vậy vì anh, anh vẫn luôn ghi tạc trong lòng mà.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Cho dù có nguy hiểm, anh không phải vẫn dùng tính mạng của bản thân bảo vệ em sao, em nghĩ cho dù gặp lại chuyện như vậy thì em cũng sẽ không sợ hãi giống như lần đầu tiên đâu.

Dùng tính mạng bảo vệ?

Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, bàng hoàng xen lẫn tò mò nhìn hai người.

Lạc Vũ Hân khẽ nói:

- Dường như giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó không thể cứu vãn được đấy nhỉ.

Hàn Thanh Thanh cũng không giải thích nhiều, mỉm cười nói:

- Đã là chuyện đã qua rồi, cũng không cần nhắc lại.

Hà Thiên Phong thở dài:

- Cậu chỉ biết giết không chịu trách nhiệm chôn, khơi dậy lòng hiếu kỳ của chúng tôi rồi lại không chịu nói, thật sự đủ ác mà, các người chi bằng đừng nói thì hơn.

Triệu Nhụy chớp mắt tò mò:

- Đúng vậy, trong lòng tôi hiện giờ đều ngập tràn sự tò mò, giống như bị gãi ngứa vậy, hai người tiết lộ một chút đi.

Tần Dương do dự, cười nói:

- Được rồi, còn nhớ buổi tối chúng ta chơi tuyết ở núi Kim Phật không?

Lạc Vũ Hân mở to hai mắt:

- Tôi nhớ rồi, đêm hôm đó cậu và Hàn Thanh Thanh đi ra ngoài tản bộ, khi trở về trên người cậu đều là dấu bùn đất, khi ấy bọn tôi còn suy đoán hai người ôm nằm dưới... Chẳng lẽ ngày đó đã xảy ra chuyện?

Tần Dương gật đầu nói:

- Đúng vậy, ngày đó có một tay súng tấn công chúng tôi, tay súng kia chính là kẻ bắt cóc Hàn Thanh Thanh ở dưới tầng về sau, khi ấy chúng tôi né tránh đạn trong rừng trúc, tôi ôm cô ấy trốn tránh mới dính một thân bùn đất.

Tất cả mọi người thể hiện dáng vẻ sợ hãi, vốn cho là một buổi hẹn hò nam nữ lãng mạn, không ngờ hóa ra là một cuộc ám sát khiêu vũ mạo hiểm với thần chết!

Tất cả mọi người đều là sinh viên đại học bình thường, nào đã bao giờ có liên quan tới những chuyện như ám sát này đâu?

Ngẫm lại lần ám sát đó xảy ra bên cạnh mọi người, trong lòng họ mơ hồ nghĩ lại mà thấy sợ, ngẫm lại phản ứng của Tần Dương và Hàn Thanh Thanh khi ấy, trong lòng họ không kìm nén được sinh ra lòng khâm phục.

Trái tim này phải cường hãn tới mức nào mới có thể sau khi gặp phải cảnh bị ám sát lâm nguy không sợ hãi thay đổi chiến cuộc vẫn lạnh lùng bình tĩnh đối chọi, không hề có dáng vẻ khủng hoảng, sợ hãi kia chứ?

Nếu đổi lại là chính bản thân họ, sợ rằng khi ấy đã sợ quá khóc thét rồi, sợ rằng thân người đã mềm nhũn tới mức đi đường cũng không được chăng?
Bình Luận (0)
Comment