Chương 1120: Lâm Trúc thâm tàng bất lộ
Lạc Vũ Hân bàng hoàng nhìn Hàn Thanh Thanh:
- Khi đó cậu cũng không bị dọa khóc, cậu thật sự quá dũng cảm, đúng rồi, kẻ nào mà lại ác như vậy, phải hận tới mức nào lại muốn giết cậu!
Tần Dương bèn giải thích:
- Là Vũ Văn Đào, gã hận tôi qua lại khá gần với Văn Vũ Nghiên, cộng thêm tôi đánh mặt của gã, vì thẹn quá hóa giận tiêu hai triệu thuê một sát thủ đối phó với tôi, chẳng qua tôi là người tu hành, cho nên gã thất bại, đương nhiên sát thủ về sau bị bắt được, Vũ Văn Đào cũng nhận được hình phạt xứng đáng.
Vũ Văn Đào á?
Ánh mắt của mấy cô gái trở nên có phần phức tạp, các cô cũng biết quan hệ giữa Tần Dương và Văn Vũ Nghiên cũng khá thân mật, làm bạn cùng phòng với Hàn Thanh Thanh, các cô đều coi Văn Vũ Nghiên là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Hàn Thanh Thanh, vẫn luôn vô cùng cảnh giác.
Hàn Thanh Thanh bị bắt cóc vậy mà lại bởi vì Văn Vũ Nghiên?
Trong lòng các cô có mấy phần không cam lòng, nhưng ngẫm nghĩ lại sợ rằng Tần Dương và Hàn Thanh Thanh có thể đi tới bước ngày hôm nay cũng chính vì hai người họ đã từng đồng cam cộng khổ, cùng trải qua sinh tử, cho nên Tần Dương cuối cùng mới chọn yêu đương với Hàn Thanh Thanh.
Các cô nghĩ tới điểm này, cảm xúc không cam lòng trong nội tâm cũng lập tức biến mất không còn gì.
Lạc Vũ Hân mở miệng hỏi:
- Tần Dương, bây giờ nếu cậu đã thành đôi với Hàn Thanh Thanh của chúng tôi, vậy thì Văn Vũ Nghiên này...
Tần Dương mỉm cười nói:
- Bạn bè.
Lạc Vũ Hân thở dài một hơi, cười nói:
- Thanh Thanh nhà chúng tôi tính cách dịu dàng, không tranh không đoạt, cậu phải đối xử với cô ấy tốt một chút, dù sao cũng là cô gái cùng chung hoạn nạn với cậu, cũng không được phụ lòng đấy.
Tần Dương đang muốn nói chuyện thì Hàn Thanh Thanh đã cười ngắt lời:
- Được rồi, các cậu còn sốt ruột hơn so với tôi, thật sự là hoàng đế không gấp thái giám đã vội thúc đẩy rồi, mình đã lâu chưa được ăn lẩu đấy, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.
Lạc Vũ Hân cười hì hì nói:
- Chúng ta là chị em, vậy chẳng phải nên lo lắng cho cậu sao.
Hàn Thanh Thanh cười tủm tỉm nói:
- Vậy các cậu đã quen Tần Dương cũng hai năm rồi, cậu cảm thấy anh ấy sẽ đối xử không tốt với mình sao?
Lạc Vũ Hân vốn muốn nói một câu sau này còn có cả đời, người có lẽ sẽ thay đổi, nhưng trong lúc này mà nói như vậy có thể sẽ mất hứng, hơn nữa Tần Dương quả thật rất ưu tú, có bản lĩnh hơn người, tính cách tốt, người đàn ông như vậy quả đốt đèn lồng cũng khó tìm được, thật sự muốn bới lông tìm vết thì chính là em gái xinh đẹp bên cạnh hắn rất nhiều, ít nhất Lạc Vũ Hân đã thấy không ít.
Văn Vũ Nghiên, Lý Tư Kỳ, chị em Yến gia...
Lạc Vũ Hân ngẫm nghĩ, hiện giờ bên cạnh mấy người đàn ông ưu tú nào mà không có mỹ nữ, cũng vì hắn ưu tú cho nên mới có nhiều mỹ nữ như vậy vây quanh chứ sao.
- Chúng mình tin tưởng, Tần Dương hiện giờ đã là người yêu hoàn mỹ trong mắt đại đa số nữ sinh trong trường chúng ta, nhưng bọn mình vẫn tin tưởng cậu ta!
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Vậy thì không được rồi, động đũa, động đũa!
Mọi người đều động đũa, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đương nhiên là đối tượng mọi người vây công mời rượu, Tần Dương dù là ai cũng không cự tuyệt, ngăn cản rượu thay Hàn Thanh Thanh cũng không ít.
Trong bữa cơm, Hà Thiên Phong cười nhắc lại chuyện trước kia:
- Lão tứ, hiện giờ bốn người trong phòng chúng ta còn mỗi mình cậu cô đơn thôi, cậu không cần lạnh nhạt như vậy đâu, có muốn mấy chị dâu của cậu giới thiệu giúp một người không?
Lâm Trúc đẩy mắt kính:
- Không cần.
Lâm Trúc hơi ngừng lại một chút, mỉm cười nhìn Tần Dương và Hàn Thanh Thanh, cắn răng nói:
- Tôi có bạn bè nói chuyện rất tốt.
Lời Lâm Trúc vừa thốt ra, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đến cả Tần Dương cũng thấy bất ngờ nhướng mày, dù sao câu nói này xuất hiện trong lúc này, cụm "nói chuyện rất tốt" chắc chắn không chỉ thực sự là nói chuyện rất tốt thôi đâu...
Hà Thiên Phong kinh ngạc kêu lên:
- Hả, lão tứ, cậu còn là một tên kín đáo đấy, tiết lộ một chút đi, không ép cậu một chút, cậu còn có gì không chịu nói ra nữa đây?
Tôn Hiểu Đông cũng vội vã hỏi:
- Đúng đấy, lão tứ, tình huống rốt cuộc thế nào, còn không thành thực khai báo?
Lâm Trúc thoáng biểu lộ mấy phần ngại ngùng:
- Người bạn này của tôi quen biết từ năm ngoái, chúng tôi vẫn luôn trò chuyện qua mạng, thường hay thảo luận kỹ thuật máy tính, rất có tiếng nói chung, thỉnh thoảng chúng tôi cũng tâm sự những chuyện khác, ừ, quan hệ cũng không tệ lắm.
Hà Thiên Phong mở to hai mắt, nét mặt tỏ vẻ khó có thể tin được:
- Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ đây là yêu qua mạng trong truyền thuyết sao?
Vẻ mặt Tô Văn Văn tò mò hỏi:
- Hai người đã gặp mặt chưa?
Lâm Trúc hiển nhiên cũng có mấy phần ngượng ngùng:
- Chúng tôi gặp qua web camera.
- Tức là chưa từng gặp mặt sao?
Hà Thiên Phong sảng khoái nói:
- Em gái của cậu ở đâu, ở Trung Hải sao, nếu ở tỉnh ngoài chỉ sợ cũng có chút phiền toái, khoảng cách đó... chính là nhân tố chết người đấy.
Tần Dương cũng không kiềm chế được quan tâm hỏi:
- Đúng vậy, người bạn kia của cậu ở đâu, cũng là sinh viên sao, nếu ở gần có thể hẹn tới đây chơi.
Lâm Trúc biểu lộ có phần ngượng ngùng:
- Cô ấy... là người nước ngoài.
Người nước ngoài?
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Hà Thiên Phong khiển trách:
- Lão tứ, cậu được đấy, không nói tiếng nào đến cả em gái ngoại quốc cũng quen được, tại sao cậu quen được, là nước nào, xinh không, có ảnh không, cho mọi người xem thử?
Vẻ mặt Lâm Trúc do dự, Tôn Hiểu Đông thúc dục:
- Nói đi, lúc trước lão đại thừa nước đục thả câu, giờ đến lượt cậu ư, cậu đã nói ra rồi thì nói rõ ràng đi, các anh em còn nghĩ kế cho cậu.
Lâm Trúc nghiến răng, tỏ vẻ không đếm xỉa tới:
- Cô ấy tên là Mo Jiana, người Pháp, hai mươi hai tuổi, là sinh viên học viện cao đẳng Paris, cũng học về kỹ thuật lập trình, kỳ nghỉ hè năm ngoái không phải tôi tham gia huấn luyện một lần vì bên công ty bán thời gian sắp xếp sao, một lần vô tình tôi quen biết cô ấy, vì trò chuyện rất vui vẻ, hai bên trao đổi phương thức liên lạc với nhau, khoảng thời gian ở Pháp kia có hẹn mấy lần, sau đó khi tôi về nước, một năm qua vẫn luôn trao đổi với nhau, cả hai đều có cảm tình...
- Ảnh, ảnh, ảnh chụp đâu! Không có ảnh chụp cậu nói cái búa ấy!
Trong tiếng thúc giục của Hà Thiên Phong đang nóng như lửa thiêu, Lâm Trúc lấy điện thoại ra, mở mật mã bảo vệ, sau đó giơ màn hình di động trước mặt mọi người.
Trên màn hình là một cô gái trẻ tuổi tóc vàng ôm sách vở mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền, trông qua không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng cặp mắt kia lại rất có mị lực, khiến cả người có một loại mị lực kỳ lạ, tổng hợp lại vô cùng khiến người khác có ấn tượng, Hàn Thanh Thanh được chín mươi lăm điểm thì cô gái này ít nhất cũng phải chín mươi điểm.
- Fuck, mỹ nữ tóc vàng, lão tứ, cậu được đấy, đây là ra biên giới rồi!
Tôn Hiểu Đông cũng cười khà khà nói:
- Lão tứ, cậu giấm diếm cũng đủ sâu đấy, một năm rồi, vậy mà cái miệng lại kín như bưng, không nói câu nào, nếu không phải hôm nay lão đại tuyên bố tin vui kích thích cậu một chút, có phải cậu vẫn định giấu diếm tiếp không hả?