Chương 1127: Tam Giác Vàng
Tần Dương ngồi lại bên cạnh Hàn Thanh Thanh, sắc mặt thoáng có phần ngượng ngùng.
Chỉ mới lên kế hoạch cùng Hàn Thanh Thanh qua ngày nghỉ Quốc Khách tốt đẹp thế nào mà chớp mắt đã ngâm nước nóng.
Hàn Thanh Thanh nhìn sắc mặt của Tần Dương, tò mò hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Dương cười khổ nói:
- Tạm thời có một số việc phải ra nước ngoài một chuyến, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh này chỉ sợ phải ngâm nước nóng rồi.
Khuôn mặt Hàn Thanh Thanh lộ ra vẻ quan tâm:
- Sẽ gặp phải nguy hiểm sao?
Tần Dương giải thích:
- Sư phụ sẽ đi cùng, có lẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.
Hàn Thanh Thanh nghe nói Mạc Vũ muốn đi cùng, khuôn mặt cũng bớt đi hai phần lo âu, nhưng đáy mắt vẫn không che dấu được sự lo lắng như cũ.
Hàn Thanh Thanh và Tần Dương xem như rất quen thuộc rồi, Tần Dương của hiện tại đã lợi hại hơn nhiều so với lúc trước, nhưng mà còn cần Mạc Vũ đồng hành, như vậy nói rõ điều gì?
Hoặc là chuyện này có liên quan tới Mạc Vũ, hoặc chuyện này rất nguy hiểm, một mình Tần Dương không làm được.
- Chuyện anh xuất ngoại em không được nói cho người khác biết, nếu có người hỏi em cứ nói anh đi thăm sư phụ của anh.
Hàn Thanh Thanh đáp ứng, không hỏi tiếp, Tần Dương chỉ nói xuất ngoại một chuyến, còn đặc biệt dặn dò bản thân không được nói tin tức hắn xuất ngoại, có thể thấy được chuyện này hẳn không tiện nói tỉ mỉ với mình. Hàn Thanh Thanh biết tính cách của Tần Dương, có thể nói thì hắn sẽ chủ động nói rõ ràng với cô, còn chuyện không thể nói thì thật sự không thể nói ra được.
Hàn Thanh Thanh biết Tần Dương có bí mật, chuyện Tần Dương thân là một người tu hành này hắn khó mà giải thích được tồn tại loại sinh tồn, cấp bách, súng ống, chiến đấu, giết người... này, chẳng qua Hàn Thanh Thanh thông minh cũng không hỏi tới mà thôi.
Mỗi người đều có bí mật của mình, cho dù là người yêu hay vợ chồng cũng đều cần tôn trọng bí mật của nhau.
- Được, bản thân anh phải cẩn thận một chút đấy.
Hàn Thanh Thanh dặn dò một tiếng, do dự một chút rồi hỏi:
- Khi sinh nhật anh có thể trở về kịp không?
Tần Dương cười khổ nói:
- Anh không rõ lắm, nhưng anh nghĩ hẳn không thành vấn đề, sư phụ anh trước còn nói ngày đó bảo anh đi cùng anh đi ăn cơm đấy.
Hai mắt Hàn Thanh Thanh sáng lên:
- Đi đâu?
- Tới nhà sư phụ anh, trước không phải anh đã nói sư phụ bảo ngày sinh nhật anh qua đó ăn cơm sao?
Hàn Thanh Thanh ồ một tiếng, trong mắt thể hiện mấy phần vui sướng:
- Anh nói với sư phụ của anh chuyện của chúng ta sao, ngài ấy... không mất hứng chứ?
Tần Dương thấy ánh mắt không yên này của Hàn Thanh Thanh, mỉm cười an ủi:
- Sao có thể mất hứng chứ, sư phụ anh cảm thấy em là một cô gái tốt, còn nói bảo anh đối xử tốt với em nữa kìa.
Hàn Thanh Thanh thở dài một hơi, mỉm cười nói:
- Sư phụ của anh trước kia hi vọng anh và V1 có thể yêu nhau...
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Ừ, nhưng giữa anh và cô ấy nói thế nào đây, cả hai quả thật cũng có cảm tình, cũng không giữ ý bước thêm bước nữa, nhưng một bước kia cuối cùng không vượt qua được, hai bọn anh mỗi người dường như có lý trí quá thành thục, thiếu một loại kích thích giữa nam nữ thanh niên...
Tần Dương trả lời rất thản nhiên, thần sắc của Hàn Thanh Thanh cũng rất tự nhiên, cô biết chuyện giữa Tần Dương và V1, Tần Dương cũng không giấu diếm gì chuyện này, cô cũng biết hắn nói lời thật lòng, cho nên cô sẽ không vì vậy mà ghen tuông hay có cảm xúc gì khác.
Tần Dương lựa chọn ở cùng Hàn Thanh Thanh, Hàn Thanh Thanh cũng không có cảm giác đắc ý vì thắng lợi, trái lại còn có chút áy náy với V1.
Mặc dù trong tình yêu không có nhượng bộ, nhưng Hàn Thanh Thanh hiểu rất rõ ràng, nếu không có cô, Tần Dương nhất định có thể đi đến cùng với V1, dù sao Tần Dương cũng đã nói hai người bọn họ đều có cảm tình với nhau, hơn nữa cả hai đều rất có năng lực, rất phối hợp, vả lại cũng đều nguyện ý tiến thêm bước nữa, nếu nói như vậy thì chắc hẳn sư phụ của Tần Dương cũng sẽ không có tiếc nuối, Tần Dương cũng sẽ không phải rối rắm.
Tần Dương ngừng nói, không nhiều lời thêm nữa, dù sao trước mặt Hàn Thanh Thanh nói tới chuyện tình cảm giữa mình và V1 chung quy vẫn không được tự nhiên, cũng không quá phù hợp.
- Anh sẽ cố gắng trở về kịp trước sinh nhật.
Hàn Thanh Thanh lắc đầu nói:
- Anh không cần phải gấp, chuyện không vội xử lý là được, chú ý an toàn là quan trọng nhất, cho dù về trễ thì sinh nhật cũng có thể đền bù được.
Tần Dương mỉm cười nắm lấy tay Hàn Thanh Thanh, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.
- Tuân lệnh!
Khi mọi người đều đang dâng trào cảm xúc bận bịu công việc hoặc học tập trong ngày cuối cùng, chuẩn bị thưởng thức kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày thì bốn người Tần Dương, Mạc Vũ, Khang Huy và Hà Tú lên máy bay bay tới Myanmar.
Căn cứ theo tin tình báo mà Long Vương gửi về, trước mắt người Hắc Thủ ẩn nấp ở khu vực Tam Giác Vàng ngập tràn thuốc phiện, ẩn náu trên địa bàn của một thế lực lực lượng vũ trang địa phương tên là Khôn Dương, bọn họ có quan hệ hợp tác với Khôn Dương.
Trật tự khu vực Tam Giác Vàng hỗn loạn, địa hình nơi đây đặc biệt, nhiều dân tộc hỗn tạp cùng với thịnh hành lực lượng vũ trang địa phương, dẫn tới ba quốc gia xung quanh có quyền khống chế cực kỳ yếu kém với nơi đây. Ba quốc gia mặc dù đã lựa chọn đủ loại tiến công với khu buôn bán thuốc phiện, nhưng hiệu quả lấy được cũng không lớn.
Địa phương hỗn loạn đương nhiên chính là địa điểm dễ dàng cho Lục Phong Niên và thành viên quan trọng của Hắc Thủ bị toàn cầu truy nã dễ dàng ẩn thân nhất. Ở một nơi như vậy, đám người bọn họ thực lực cường đại tâm ngoan thủ lạt hoàn toàn như cá gặp nước, chỉ có điều bên trên đã sớm ra tay với tổ chức như Hắc Thủ, hôm nay cuối cùng nhân lúc bọn họ gây ra động tĩnh lớn đào được tin tình báo, biết được vị trí ẩn thân của bọn họ.
Long Vương rất coi trọng lần hành động này, không chỉ bảo thầy trò Mạc Vũ tham gia lần hành động chém đầu này, hơn nữa còn điều động một cường giả Thông Thần khiếu huyệt ba mươi mốt dẫn theo hai Thiên Nhân trong Long Tổ trợ trận, cộng thêm đám người Tần Dương tổng cộng là một Thông Thần, một Siêu Phàm, năm Thiên Nhân, đội hình thực lực như vậy đối phó với đám người Lục Phong Niên đương nhiên không thành vấn đề.
Vì cần phải đối phó đều là người tu hành thực lực cường đại, cho nên lần hành động này cũng không có người thường tham gia, đoàn người khi tới Myanmar sẽ có nhân viên tiếp ứng dẫn bọn họ tới chỗ ở của Khôn Dương ở khu vực Tam Giác Vàng, những chuyện tiếp theo thì phải dựa vào công kích vũ lực của mọi người rồi.
Sau khi máy bay của mọi người đáp xuống liền tự động đón xe đi tới một trấn gần khu vực Tam Giác Vàng nhất, ở đó, đám người Tần Dương gặp được cường giả Thông Thần là Tôn Kiền và hai cao thủ Thiên Nhân khác là Cao Phi và La Thanh đã sớm tới.
Nhân viên phụ trách tiếp ứng tên Mã Sa mặc áo sơ mi hoa caro, râu quai nón, làn da đen sẫm, đeo cặp kính râm, trên người mang theo một chiếc đồng hồ vàng lắc lư, trông qua khiến mọi người cảm giác là một tên lưu manh.
Mã Sa vốn chẳng phải người Long Tổ, hắn ta là một gã cảnh sát nằm vùng độc lập, vì để đột kích nội bộ kẻ địch nghe trộm những tin tức hữu dụng, đặc công Long Tổ tra ra được vị trí ẩn núp của đám người Lục Phong Niên rồi thì Mã Sa liền rời đi, vì hắn ta là người mình quen thuộc nơi này nhất.
Mã Sa thật ra cũng không rõ lắm thân phận cụ thể của đám người Tần Dương. Hắn ta nhận được nhiệm vụ là dẫn mọi người vào địa bàn khu vực Tam Giác Vàng, còn lại thì giao cho đám người đó là được, cho nên khi Mã Sa nhấc rèm cửa lên đi vào trong nhà, nhìn thấy nam nữ già trẻ trong phòng thì lập tức ngây ngẩn cả người...