Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1118 - Chương 1128: Thành Phố Hỗn Loạn

Chương 1128: Thành phố hỗn loạn
 

Trong phòng có tổng cộng bảy người, lớn tuổi nhất là Tôn Kiền với mái tóc đều đã trắng, mặc dù trông qua khuôn mặt ửng hồng tinh thần sảng khoái, nhưng nhìn thế nào thì ít nhất cũng phải hơn bảy mươi tuổi, thậm chí tám mươi tuổi, còn có một Hà Tú trông qua thanh tú và một Tần Dương hơn hai mươi tuổi.

- Tôi là Mã Sa, là người tiếp đón mọi người.

Trong phòng, mặc dù thực lực của Tôn Kiền mạnh nhất, lớn tuổi nhất, địa vị cao nhất, nhưng hắn cũng không quản chuyện này, cho nên ngược lại Mạc Vũ với thực lực cao thứ hai phụ trách cả đội ngũ.

- Xin chào, tôi họ Mạc, anh có thể gọi tôi là Mạc tiên sinh, tiếp theo đây phải làm phiền anh rồi, anh dẫn chúng tôi tới địa bàn của Khôn Dương, chỉ vị trí của Khôn Dương cho chúng tôi thì nhiệm vụ của anh liền hoàn thành, còn lại cứ giao cho đám chúng tôi là được.

Mã Sa nhìn qua đám người, phát hiện toàn bộ mọi người đều là tay không, không có bất cứ trang bị nào, trong lòng không khỏi vô cùng kinh ngạc.

- Mặc dù tôi nhận được lệnh xác thực đưa mọi người tới địa điểm là hoàn thành, tôi cũng không rõ lắm thân phận, lai lịch và nhiệm vụ của các vị, nhưng làm một người sinh hoạt đã rất lâu ở đây, tôi vẫn muốn nhắc nhở mọi người một tiếng, Khôn Dương là trùm ma túy, cũng là một thủ lĩnh thế lực vũ trang, chỗ ở của gã mặc dù là một thôn xóm, nhưng hiện giờ đầy đủ binh sĩ với súng ống đạn pháo đã lên nòng, thậm chí bọn họ còn có súng bắn tỉa, lựu đạn, RPG cùng với đủ loại máy bay trực thăng, phi cơ riêng, khu vực bán kính mười kilomet xung quanh đó đều là địa bàn của gã, thủ hạ của gã có hơn nghìn người, hoàn toàn là một quân đội, các người tay không tấc sắt...

Mạc Vũ mỉm cười nói:

- Chúng tôi là người tu hành.

Ánh mắt Mã Sa thay đổi, bỗng nhiên nóng bỏng hơn vài phần. Khi nãy trong lòng hắn đã thấp thoáng có suy nghĩ này, nhưng không dám khẳng định, hiện giờ đã nhận được câu trả lời chính xác, tâm trạng của hắn lập tức kích động hơn hẳn.

- Tôi biết tôi không nên hỏi nhiều những câu hỏi không liên quan tới nhiệm vụ của tôi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, mọi người tới đối phó với Khôn Dương sao?

Mạc Vũ bình thản nói:

- Chúng tôi có nhiệm vụ khác.

Sự chờ mong trong ánh mắt Mã Sa thoáng ảm đạm, mím môi, cuối cùng chỉ mở miệng nói:

- Đi thôi, tôi lái xe.

Tần Dương thấy thần sắc Mã Sa thay đổi, trong lòng suy tính một chút. Là một người nằm vùng, chắc hẳn ở đây sống vô cùng vất vả và cẩn thận, nhất định hi vọng có thể sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ về nhà nhỉ?

Có lẽ hắn cho là bọn họ tới đối phó với Khôn Dương, cho nên thấp thỏm chờ mong xen lẫn vui sướng, nhưng nhận được câu trả lời chối bỏ thì dáng vẻ của Mã Sa lập tức thể hiện vô cùng thất vọng.

Tần Dương ngẫm nghĩ trong lòng, nhưng không lên tiếng.

Mỗi người có nhiệm vụ của bản thân, đối phó với trùm buôn thuốc phiện cũng không chỉ đơn thuần là giết chết thủ lĩnh hội buôn thuốc phiện là có thể có tác dụng, tất phải nhổ cỏ tận gốc cả đám mang hàng, nếu không giết chết một người đứng đầu, những kẻ phía sau đương nhiên sẽ có kẻ lên thay thế vị trí của gã, tiếp tục làm chuyện giống như vậy, tình huống vốn dĩ sẽ không dễ dàng xoay chuyển được.

Huống chi, theo như Tần Dương biết thì bên cạnh những tay trùm buôn ma túy này thường có người tu hành thực lực cường đại, chỉ có điều những người tu hành này đều là dân liều mạng phạm tội từ khắp các quốc gia trên thế giới trốn tới đây, giống như đám người Hắc Thủ. Người tu hành thực lực cường đại cộng thêm một cơ số lực lượng quân sự đông đảo, cho dù là người tu hành thực lực cường đại muốn âm thầm xông vào bên trong giết cũng không dễ dàng, mà đây cũng là nguyên nhân vì sao vị cường Thông Thần Tôn Kiền này được phái tới trấn giữ.

Khu vực Tam Giác Vàng hỗn loạn cũng không phải ai muốn tới thì tới, muốn đi thì có thể rời đi bình an được.

Mã Sa biết được đám người Tần Dương có mục tiêu khác liền có vẻ trầm mặc, ít nói hơn, yên lặng lái xe, đi về sâu bên trong khu vực Tam Giác Vàng.

Đi đường qua mấy tiếng đồng hồ, xe của Mã Sa đi vào một thị trấn trông có vẻ khá phồn hoa, đường phố trong thị trấn có đầy ắp người đi qua đi lại, tốc độ lái xe của Mã Sa cũng chậm lại.

Ánh mắt Tần Dương thông qua cửa sổ xe quan sát con đường bên ngoài.

Hai bên đường phố có đủ loại hàng bán rong, bán đủ thứ, kể cả hoa quả ăn, chủng loại thịt và bách hóa quần áo... phần lớn đều là những vật phẩm cần thiết trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.

Tầm mắt Tần Dương đảo qua đám người, bỗng nhiên ánh mắt hơi co lại, trong đám người kia, trong tay mấy người đàn ông mặc đồng phục mỗi người đều đang cầm một khẩu AK47, ánh mắt dò xét quan sát đám người đi lại xung quanh, mà phía sau mấy người họ có một chiếc xe hàng sáng ngời đã được tân trang lại, bên trong thùng xe đặt một chiếc súng máy hạng nặng, những dải đạn thật dài liên tiếp treo lơ lửng bên trên, một người đàn ông mặc đồng phục giống như vậy tựa lên chiếc súng máy hút thuốc, thần thái lười nhác, dáng vẻ cà lơ phất phơ giống như côn đồ.

Tần Dương mở miệng hỏi:

- Mã đại ca, những người cầm súng duy trì trật tự này là người quân chính phủ, hay là của thế lực vũ trang địa phương?

Mã Sa nghiêng đầu nhìn lướt qua, nhỏ giọng trả lời:

- Đó là người của Sharman. Sharman là thủ lĩnh lực lượng vũ trang địa phương, ngoài mặt thần phục chính phủ, chịu sự chỉ huy và quản lý của chính phủ, nhưng thực chất trở cao hoàng đế xa, cho dù gã là hoàng đế ở đây, thì gã chỉ khống chế được khu vực lớn nhất, phồn hoa nhất thành phố này mà thôi, thế lực khắp nơi đều đổ tới nơi này, cho nên nơi này cũng là thành phố hỗn loạn nhất, bất cứ lúc nào cũng có đánh lộn, thậm chí bắn nhau xảy ra, mỗi ngày đều có không ít người chết đâu.

- Sharman chưa bao giờ quản những thứ này, thứ mà gã khống chế được nhiều lợi nhất trong thành phố này là những nơi có làm ăn, sòng bạc, nơi vui chơi ăn uống, sản xuất thuốc phiện... còn phải thu thuế với mọi người. Gã dùng chỗ tiền này sống cuộc sống hoang phí vô độ và nuôi dưỡng quân đội của gã, ở đây không ai dám làm trái mệnh lệnh của gã, nếu không thì đó chính là đường chết.

Xe chạy qua con phố dài, Tần Dương nhìn thấy mỗi đầu đường đều có binh lính đầy đủ vũ trang, thuận miệng hỏi:

- Nơi này cách chỗ ở của Khôn Dương còn xa lắm không?

Mã Sa trả lời:

- Khoảng bốn mươi dặm, lái xe căn bản không thể tới gần, vì ven đường đi đều có trạm Khôn Dương xếp đặt. Nghỉ ngơi một đêm trước, sau đó ngày mai tôi dẫn mọi người đi xuyên qua núi rừng, tìm kiếm trong khu vực núi rừng, cần khoảng mấy ngày, đương nhiên mọi người là người tu hành, tốc độ có lẽ sẽ nhanh hơn một chút.

- Được!

Mọi người cũng không quen thuộc nơi đây, đương nhiên nhận mọi sắp xếp của Mã Sa.

Xe vượt qua mấy ngã tư, sau đó dừng lại ở cửa sau một tòa nhà phòng ốc hơi cũ kỹ.

Mã Sa dẫn mọi người xuống xe, đi vào trong nhà.

- Tôi đi chuẩn bị cơm tối cho mọi người, nhà chỉ có hai phòng, mọi người ráng chịu một chút là được, thời tiết ở đây cũng không lạnh, đợi lát nữa tôi trải thêm hai bộ chăn nệm dưới đất ở phòng khách.

Mã Sa ra ngoài, khoảng nửa tiếng giờ xách theo hai túi lớn quay về nhà, bên trong có đủ loại đồ ăn.

Mọi người cũng không khách sáo, cắm đầu ăn cơm, trong quá trình ăn cơm cũng không có trao đổi gì.

Sau khi ăn xong, mọi người rửa mặt mũi tay chân đơn giản chuẩn bị nghỉ ngơi, Mã Sa tìm được hai chiếc chiếu tới, chuẩn bị ngủ trên mặt đất trong phòng khách, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, sau đó cửa chính bỗng nhiên bị người khác đập vang lên những tiếng thình thịch, cường độ vô cùng lớn.

- Mã Sa! Nhanh chóng tự lăn ra đây, xem lần này mày trốn đi đâu được!
Bình Luận (0)
Comment