Chương 1129: Chết không hết tội
Đám người Mạc Vũ đang bận rộn trong phòng ngừng động tác trong tay, ánh mắt đồng loạt nhìn tới vẻ mặt Mã Sa đang cong người ngủ trên mặt đất.
Mã Sa lập tức đứng dậy, ánh mắt ngập tràn vẻ cảnh giác.
- Là người của Nguyễn Xương!
Mạc Vũ nhanh chóng hỏi:
- Nguyễn Xương là ai?
Mã Sa dùng tốc độ ngữ nhanh chóng:
- Là một đám lão đại người Việt Nam, trước kia từng xảy ra xung đột với tôi, tôi phá hủy một nhóm hàng của gã, gã vẫn luôn tìm tôi báo thù, trước kia tôi đều trốn bên ngoài, lần này dẫn mọi người trở về cũng chuẩn bị sáng sớm ngày mai là đi, chắc hẳn gã vẫn luôn cho người giám thị ở đây, cho nên nhìn thấy tôi đã trở về.
Mạc Vũ tiếp tục hỏi:
- Không phải người Sharman?
Mã Sa lắc đầu:
- Ở trong thành phố này có vô số bang phái nhỏ, làm đủ loại trò, Nguyễn Xương này chẳng qua chỉ là một trong số đó, chẳng qua đám thủ hạ nhiều hơn một chút, hơn nữa còn có súng...
Chỉ hai ba câu đơn giản, cánh cửa bên ngoài đã bị người khác đánh ầm ầm mở ra.
- Đừng để thằng chó này chạy mất!
- Nhanh lên cho ông, ai bắt được Mã Sa thưởng một bao heroin!
Một loạt những tiếng bước chân gấp rút chạy vào trong nhà, Mã Sa lấy một khẩu súng sau lưng của mình ra, còn chưa có động tác thì Mạc Vũ giống như quỷ mị chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh hắn, kéo tay của hắn lại.
- Đừng nổ súng, giao cho chúng tôi, không cần bứt dây động rừng.
Mạc Vũ mới dứt lời, cửa phòng đã bị người bên ngoài đạp một cước, một đám người cầm dao bầu vọt vào, hai người đàn ông đứng cuối cùng ngoài cửa, trong đó một người cầm súng ngắn, một người cầm khẩu AK47.
Đám người kia hùng hổ vọt tới, lại bỗng phát hiện trong nhà không chỉ có một người, mà số người cũng không ít, đám người kia không có động tác, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người mới vọt vào.
Bầu không khí lúc này rất quỷ dị.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đứng phía sau cũng sửng sốt một chút, sau đó thấy được Mã Sa đứng trong phòng, thở dài một hơi:
- Mã Sa, xem lần này mày chạy thế nào được!
Xung quanh Mã Sa đều là một đám người tu hành, hắn cũng không thấy sợ hãi, cười lạnh nói:
- Nguyễn Mạnh Sinh, chúng mày thật đúng là chó mũi thính, tao chỉ mới về một lát mà chúng mày đã ngửi thấy mùi tới rồi.
Người đàn ông mặc sơ mi cầm khẩu súng ngắn hừ lạnh một tiếng:
- Mày phá hủy hàng của lão đại, trừ phi mày bồi thường tiền, nếu không đánh gãy xương toàn thân mày đem đi bán lấy tiền... Đám người kia là ai?
Nguyễn Mạnh Sinh khi nói tới câu này theo bản năng giơ súng trong tay lên, nhưng trong tích tắc gã giơ khẩu súng lên, gã bỗng nhiên cảm thấy mấy ánh mắt sắc bén nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia rất lạnh, lại khiến người ta cảm giác giống như ánh mắt của thú hoang, giống như gã chỉ cần cử động dù chỉ một chút thôi thì sẽ lập tức bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Mồ hôi lạnh xuất hiện sau lưng Nguyễn Mạnh Sinh một cách khó hiểu. Gã không rõ bản thân tại sao lại có cảm giác như vậy, rõ ràng trong tay đối phương không có bất cứ món vũ khí nào, cũng không làm ra bất cứ hành động nguy hiểm nào, chỉ đơn giản là ánh mắt nhìn chằm chằm mà thôi, nhưng vì sao gã lại cảm thấy sợ hãi như vậy?
Ông đây có súng, ông đây sợ cái rắm!
Trong lòng Nguyễn Mạnh Sinh khuyến khích cổ vũ mình một câu, quay đầu nhìn tên thủ hạ cầm khẩu AK47 kia, nhưng khi gã quay đầu thì đồng tử đột ngột mở to.
Mạc Vũ đã đứng bên cạnh gã.
Trái tim của Nguyễn Mạnh Sinh bỗng nhiên thiếu chút nữa đã sợ tới mức ngừng đập, người kia không phải đang đứng đối diện với gã sao, sao bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt gã rồi?
Không đợi Nguyễn Mạnh Sinh tự hỏi hiểu rõ đáp án, gã đã cảm thấy tay mình mềm nhũn, khẩu súng lục của gã vào trong tay đối phương một cách khó hiểu.
Nguyễn Mạnh Sinh theo bản năng nhìn thủ hạ của mình, lại nhìn thấy gã thủ hại trực tiếp ngửa ngã ra sau giống như một khúc gỗ, khẩu AK trong tay cũng vào tay của người đàn ông kia.
Nguyễn Mạnh Sinh đã lăn lộn ở đây được một thời gian đã lâu, cũng coi như kiến thức được một chút, đã lập tức hiểu ra ngay.
Đám người gã lần này đá trúng cửa sắt rồi!
Người kia là người tu hành!
Hơn nữa là người tu hành có thực lực rất mạnh!
Có lẽ cả đám người này đều là người tu hành.
Mã Sa này đi đâu tìm được một đám người tu hành lợi hại tới vậy?
Lúc trước hắn ta bị nhóm gã đuổi giết, hắn ta đây tìm người về đối phó gã sao?
Mạc Vũ tiện tay ném khẩu AK47 trong tay cho Tần Dương, trầm giọng nói:
- Bỏ vũ khí xuống, nếu không... chết!
Tổng cộng hai khẩu súng một dài một ngắn hiện giờ đều rơi vào trong tay kẻ địch rồi, đám du côn cầm dao kia đâu còn dám ra tay nữa, đều ném vũ khí trong tay đi, ánh mắt có phần hoảng sợ nhìn đám người Mạc Vũ.
Nguyễn Mạnh Sinh nghe thấy những âm thanh ném vũ khí xuống, trong lòng biết hôm nay gặp khó khăn chắc rồi, nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt khốn khổ nhìn Mã Sa:
- Mã Sa, mày muốn làm gì đây?
Mã Sa không phản ứng lại Nguyễn Mạnh Sinh, quay đầu nhìn Mạc Vũ:
- Nếu giữ lại đám người này có thể sẽ để lộ ra tin tức.
Mạc Vũ nhíu mày:
- Tính cách đám người này thế nào?
Ánh mắt Mã Sa lạnh lùng đảo qua vẻ mặt hoảng sợ của mọi người:
- Tàn nhẫn, không việc gì ác không làm, chết không hết tội.
Mã Sa là cảnh sát, nếu hắn ta đã nói như vậy thì đây cũng tương đương với tuyên án tử hình cho đám người kia.
Đám người kia có lẽ cũng hiểu được cái chết cách mình đã không còn xa, cũng bất chấp trên tay thầy trò Mạc Vũ có súng, xoay người muốn phóng tới đầu cầu thang.
Mạc Vũ hừ lạnh một tiếng, cũng không đuổi theo, nhưng đầu ngón tay bắn ra trên không trung như đang đánh từng phím trên cây dương cầm, từng đạo cương khí bắn ra như những viên đạn đánh trúng chuẩn xác đầu từng người, đầu những kẻ này mặc dù không bị đục một lỗ, nhưng lực của Mạc Vũ rất mạnh, mỗi người cảm giác bản thân giống như bị gậy thép mạnh mẽ đập một cái lên vị trí bộ não, ầm ầm đổ ngã bổ nhào xuống phố.
Trong chớp mắt tất cả mọi người ngã xuống, chỉ có một mình Nguyễn Mạnh Sinh còn đứng, nhưng mặt của gã sợ hãi đã thành màu như mặt đất rồi.
Mạc Vũ quay đầu nhìn Mã Sa, bình thản nói:
- Nếu đã làm thì tóm tất cả đám người Nguyễn Xương đi, tránh sau này phức tạp hơn, cũng bớt được cho anh một phiền phức!
Vẻ mặt Mã Sa thể hiện sự kinh ngạc vui vẻ:
- Cảm ơn Mạc tiên sinh!
Mạc Vũ quay đầu nhìn Khang Huy và Hà Tú:
- Hai người đi cùng Mã Sa đi, giúp anh ta giải quyết xong đám người Việt Nam kia, không cần lưu lại bất cứ dấu vết nào.
- Vâng!
Mã Sa một lần nữa cảm tạ hai người, nhận lấy khẩu súng ngắn Tần Dương đưa tới nhắm ngay Nguyễn Mạnh Sinh:
- Nói, Nguyễn Xương đang ở đâu?
- Anh ta đang ở sòng bạc, đừng giết tôi, tôi có thể dẫn các người đi!
Mã Sa gật đầu, giơ khẩu súng lục trong tay lên:
- Dẫn đường, nếu giở trò, tao trực tiếp bắn cả băng súng này!
- Không dám, không dám!
Nguyễn Mạnh Sinh dẫn theo ba người Mã Sa rời khỏi nhà, đi đối phó đám người Việt Nam trước, Tần Dương nhìn người chết trên mặt đất:
- Sư phụ, những người này phải làm sao bây giờ?
Mạc Vũ cười nói:
- Ném đó đi, để Mã Sa trở về tự xử lý, chúng ta không nên lộn xộn, bị người khác phát hiện lại tự tìm phiền toái.
- Được!
Tần Dương không có bất cứ lòng thương hại nào đối với mấy kẻ đã chết này, loại người này vốn chính là người xấu trong đám kẻ xấu, là côn đồ thực sự, làm nhiều việc ác, chết là đáng đời!