Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1120 - Chương 1130: Có Ai Không Sợ Chết Đâu

Chương 1130: Có ai không sợ chết đâu
 

Mọi người tự đi nghỉ ngơi, khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, điện thoại của Mạc Vũ bỗng nhiên đổ chuông.

Mạc Vũ cầm điện thoại lên, nghe xong mấy câu liền nhíu mày.

- Đã xảy ra chuyện.

Mọi người đều chuyển ánh mắt qua nhìn Mạc Vũ, Mạc Vũ giải thích:

- Nguyễn Xương kia dẫn theo mấy tên thủ hạ đánh bài trong sòng bạc, Mã Sa dẫn theo hai người tìm được sòng bạc, vốn muốn lừa gạt Nguyễn Xương rời khỏi sòng bạc mới ra tay, không ngờ Nguyễn Xương phát hiện ra mánh khóe liến chuồn đi, hai người Khang Huy ra tay, cuối cùng giết chết Nguyễn Xương, nhưng vì sòng bạc là địa bàn của Sharman, sau khi chuyện xảy ra lập tức có binh lính cầm theo đủ loại vũ khí chặn cửa sòng bạc, muốn bắt bọn họ, bọn họ hỏi xem có thể phản kháng bằng bạo lực hay không?

Tần Dương cau mày nói:

- Đây là đại bản doanh của Sharman, chỉ cần gã ra lệnh một tiếng thì sẽ có một lượng lớn binh lính dũng mãnh xông vào, trừ phi chúng ta quyết định lập tức giết phá vòng vây, nếu không cũng sẽ rất rắc rối.

Tôn Kiền trầm giọng nói:

- Vậy bây giờ làm như thế nào?

Mạc Vũ trầm ổn nói:

- Tôi bảo bọn họ tạm thời không nên xảy ra xung đột trực diện với người của Sharman, chỉ cần đối phương không hạ độc thủ thì ngồi xuống nói chuyện một chút, tôi lập tức đi một chuyến.

Tôn Kiền bình thản nói:

- Tôi đi cùng cậu một chuyến, Sharman nếu có thể khống chế được thành phố hỗn loạn lớn như vậy thì bên cạnh chắc hẳn cũng có người tu hành thực lực cường đại, đối phương còn có quân đội cường hoành, nếu như thực lực của chúng ta không thể khiến đối phương run sợ thì có lẽ sẽ xảy ra sự cố.

Mạc Vũ mỉm cười nói:

- Tôn lão tiên sinh nguyện ý đi chuyến này thì đương nhiên là đề phòng rủi ro rồi.

Tôn Kiền cười ha ha nói:

- Mọi người mặc dù có điểm xuất phát ban đầu không giống nhau, nhưng mục đích cuối cùng đều giống như nhau, cũng vì đả kích những thế lực đen tối ác độc kia, mọi người có lực xuất lực, không cần lưu tâm.

Tôn Kiền hơi ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn tới Tần Dương:

- Người cần đi cùng không cần quá nhiều, vậy thì Tiểu Tần đi theo giúp ta một chuyến đi, Mạc tiên sinh ở đây phòng ngừa bị kẻ khác đánh lén.

Ánh mắt Mạc Vũ nhìn tới Tần Dương, mỉm cười gật đầu:

- Được, nghe theo lão tiên sinh.

Tần Dương không ngờ tới chuyện xấu này rơi xuống người mình, nhưng cũng không có ý lùi bước, trấn định trả lời:

- Vâng!

Mạc Vũ trầm giọng nói:

- Bọn họ hẳn đã bị người của Sharman dẫn đi rồi, con có thể căn cứ theo định vị của bọn họ mà tới cứu bọn họ, nếu có thể giải quyết trong hòa bình thì cùng giải quyết, nếu không thể thì cứu bằng bạo lực, sau đó chúng ta suốt đêm rời khỏi đây trốn vào trong núi rừng, ngày mai sau khi trời sáng trực tiếp tới địa bàn của Khôn Dương.

- Được!

Tần Dương giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay của mình, nhẹ nhàng nhấn mấy cái, mặt ngoài đồng hồ lập tức biến hóa màn hình, bên trên là mấy chấm đỏ, trong đó có hai chấm đỏ cách xa mọi người, hiển nhiên đại diện cho hai người Khang Huy và Hà Tú.

Tần Dương lấy từ trong va li của mình mặt nạ da người mô phỏng đã sớm chế tác xong đeo trên đầu, hơi điều chỉnh một chút, cũng đã hóa thân thành một thanh niên lạ lẫm.

- Tôn tiền bối, chúng ta đi thôi!

Tôn Kiền nhìn Tần Dương biến ảo hình dạng, cũng không có bất cứ thần sắc ngạc nhiên nào, mỉm cười gật đầu:

- Đi thôi.

Tần Dương và Tôn Kiền rời khỏi căn nhà, cũng không đi tìm xe, nhanh chóng đi tới hướng vị trí của đám người Khang Huy, khoảng cách cũng không tính là xa, khoảng một kilomet.

Hai người nhanh chóng tới được vị trí định vị, lại phát hiện nơi này hóa ra là một khu nhà cao cấp với diện tích rộng lớn, bên ngoài khu nhà cao cấp có tường cao, bên trên đỉnh còn giăng đầy lưới sắt, trước mặt cánh cửa sắt khổng lồ có một trạm gác, bên trên đều là súng máy hạng nặng, bên dưới trạm gác có lô cốt đổ xi măng, cùng với mấy cây súng máy, binh lính vũ trang đầy đủ đứng ở trước cửa, sắp xếp trạm chắn, đề phòng sâm nghiêm.

Tần Dương thậm chí thấy được một chiếc xe thiết giáp đỗ cách đó không xa.

Tần Dương giơ đồng hồ trên tay lên nhìn một chút, điểm đỏ biểu hiện Khang Huy và Hà Tú hẳn ở bên trong. Tần Dương quay sang, sắc mặt có phần ngưng trọng:

- Hai người bọn họ bị dẫn vào bên trong rồi, chúng ta tiến vào như vậy nếu không đàm phán được, e rằng...

Thần sắc Tôn Kiền bình thản:

- Không có chuyện gì, cẩn thận một chút là được.

Tần Dương thấy Tôn Kiền trấn định như vậy cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi tới hướng cửa chính.

Binh lính canh gác ở cửa đồng loạt ngắm họng súng chĩa thẳng tới hai người Tôn Kiền và Tần Dương, quát lớn:

- Ai?

Tần Dương giơ hai tay lên cao giọng kêu:

- Không cần nổ súng, tôi không có vũ khí, cũng không có bất cứ địch ý nào, tôi chỉ tới tìm hai người bạn, muốn gặp mặt Sharman tiên sinh một chút.

Một người đàn ông tinh anh với thân hình cao lớn, làn da ngăm đen lạnh lùng tiến lên mấy bước, hừ lạnh nói:

- Hai người bạn, là hai tên vừa mới bị bắt vào, các người là đồng lõa của bọn chúng?

Tần Dương bình tĩnh trả lời:

- Chúng tôi quả thật là bạn của họ, chẳng qua chúng tôi vốn chẳng phải kẻ địch của Sharman tiên sinh, bạn của tôi chỉ có chút xung đột với cái người Việt Nam cầm đầu Nguyễn Xương kia thôi, cho nên giúp đỡ xử lý đám Nguyễn Xương một chút, chúng tôi cũng không muốn thành kẻ địch với Sharman tiên sinh, nếu các người có thể thả bạn của tôi ra, chúng tôi lập tức rời đi ngay.

- Kẻ địch?

Người đàn ông thần thái tinh anh kia cười to phách lối nói:

- Nếu các người là kẻ địch của Tướng quân, các người đã sớm chết rồi, ở đây ai đối nghịch với Tướng quân thì chỉ có con đường chết!

Tần Dương mỉm cười nói:

- Vâng, anh nói không sai, không biết Tướng quân Sharman có nguyện ý thả hai người bạn của tôi hay không?

- Thả bạn của mày? Ha ha, chỉ dựa vào hai câu nói của mày, nếu dễ dàng thả đi như vậy thì Tướng quân còn tồn tại thể diện gì nữa, các người cút nhanh đi, nếu không bắn!

Tần Dương nhíu mày:

- Anh này có thể giúp tôi thông báo một tiếng, chúng tôi muốn nói chuyện với Tướng quân Sharman...

- Cút!

Người đàn ông tinh anh kia bỗng nhiên trở mặt, giơ súng trong tay lên, chỉa vào đầu Tần Dương, giọng điệu ác liệt nói:

- Thằng nhãi chưa đủ lông đủ cánh, mày có tư cách gì nói chuyện với Tướng quân, một lần nữa chít chít với ông đây, ông bắn nát đầu mày!

Ánh mắt Tần Dương thể hiện vẻ sửng sốt, trong nháy mắt phát động Huyễn Ảnh Bộ, thân người của hắn chớp mắt biến mất tại chỗ, thoáng cái xuất hiện trước mặt người đàn ông tinh anh, một tay bắt được súng của gã, một tay nắm lấy cổ của gã.

Người đàn ông này có dáng vẻ khôi ngô, rất lực lưỡng, nhưng trước mặt Tần Dương lại giống như một đứa con nít, không có chút năng lực phản kháng nào.

- Anh cảm thấy là anh chết trước, hay là tôi chết trước đây?

Sắc mặt người đàn ông thay đổi, nhưng vẫn cường ngạnh như trước, cười lạnh nói:

- Không ngờ tuổi còn trẻ mà đã là một người tu hành, sao, muốn đến chỗ Tướng quân kiếm cơm ăn sao, cho dù mày là người tu hành, nhưng xung quanh nhiều súng ngắm như vậy, mày cảm thấy mày chạy được không?

Kiếm cơm ăn?

Tần Dương cau mày, lạnh lùng cười nói:

- Tôi có lẽ sẽ chết, cũng có lẽ sẽ không chết, nhưng anh chết chắc, nếu không anh đánh cuộc một lần, đặt tính mạng của anh và những người anh em này xem đến cuối cùng ai có thể sống sót?

Người đàn ông thấy sắc mặt Tần Dương không thay đổi, trên người dâng trào cỗ khí thế đáng sợ, trong lòng lập tức có phần do dự. Mặc dù bọn họ sống cuộc sống như muốn bỏ mạng không cần chết trong cái thành phố hỗn loạn này, nhưng có ai lại thật sự không sợ chết chứ?
Bình Luận (0)
Comment