Chương 1131: Giá cả tùy ý
Người đàn ông nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tần Dương, trước mặt có nhiều súng như vậy mà không thay đổi sắc mặt chút nào, đây cũng không phải điều ai cũng có thể làm được.
Hoặc đối phương cũng là dân liều mạng, hoặc đối phương căn bản chính là có sức mạnh, nắm chắc trong hoàn cảnh như vậy giết được gã mà không chết.
Người đàn ông muốn thỏa hiệp, nhưng bị nhiều anh em của mình nhìn chằm chằm như vậy, nào có mấy phần có thể xuống nước được đây?
Khi trong lòng gã còn đang rối rắm, Tôn Kiền đứng bên cạnh chậm rãi giơ tay lên, sau đó đánh ra một quyền như rất tùy ý tới một chỗ cách đó không xa.
Trước ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, lô cốt trộn bùn giống như thành lũy được xây dựng từ cát bờ biển sụp đổ.
Không đợi những người này có phản ứng, Tôn Kiền đã biến mất ngay tại chỗ, sau đó người đang cầm súng kia cảm thấy tay bỗng nhẹ bẫng, súng biến mất một cách khó hiểu.
Trong chớp mắt khi Tôn Kiền ra tay, thân người Tần Dương đã núp sau lưng người đàn ông, lỡ như có cướp cò thì cũng chỉ có thể bắn người đàn ông đứng trước hắn trước.
Bốp!
Bốp bộp!
Súng ống trong nháy mắt rơi xuống mặt đất như mưa từ trên trời rơi xuống, sau đó Tôn Kiền xuất hiện sau lưng mọi người, thản nhiên nói:
- Họng súng của ai lại chĩa tới ta nữa thì kẻ đó sẽ chết.
Người đàn ông bị Tần Dương khống chế đã toát mồ hôi, quát lớn:
- Không được nổ súng!
Gã không thể không khẩn trương, khi nãy súng của mọi người đều chĩa về phía gã, Tần Dương còn trốn sau lưng gã, nếu ai đó nổ súng thì người đầu tiên chết chính là gã.
Thấy hai người này lợi hại như vậy, sợ rằng gã coi như đã bị đánh thành cái sàng rồi, hai người bọn họ đến cái rắm cũng không cần đánh.
Lô cốt ngày thường khiến người khác phải kính sợ, súng máy hạng nặng, binh lính vũ trang đầy đủ trước mặt hai người này hoàn toàn mất đi bất cứ lực uy hiếp nào, tính mạng của bản thân dễ dàng bị đối phương nắm giữ, giống như chính bản thân gã đang cầm súng chĩa tới người bình thường vậy...
Nhìn thấy tất cả thủ hạ đều hoảng sợ lùi lại một vòng, không cần người đàn ông phân phó, những người có súng trong tay đều buông thõng xuống, động tác vô cùng nhanh chóng mà chỉnh tề, e sợ buông thõng họng súng chậm bị ngộ nhận là muốn nổ súng, như vậy thì sẽ xong đời.
- Tôi giúp các người liên lạc với Tướng quân Sharman, không nên ra tay... Tướng quân Sharman nhất định sẽ rất thích thú với cao thủ có thực lực như các vị.
Tần Dương buông người đàn ông trước mặt ra, cầm khẩu súng trong tay gã, ánh mắt lạnh lùng theo dõi gã, giống như chỉ một giây sau khó chịu muốn bắn cho gã một phát vậy.
Người đàn ông vội vàng cầm lấy bộ đàm trong tay, báo cáo với người trong khu nhà cao cấp, người đàn ông nhanh chóng tắt bộ đàm, thái độ trở nên cung kính.
- Hai vị, mời, Tướng quân ở bên trong chờ hai vị!
Tần Dương và Tôn Kiền đi theo người đàn ông kia đi vào trong khu nhà cao cấp, trong đầu Tần Dương vẫn còn hình ảnh Tôn Kiền ra tay khi nãy, trong lòng cảm thán.
Cường giả Thông Thần thật lợi hại.
Đánh một quyền ra, uy lực này không thấp hơn đạn pháo chút nào, lô cốt bùn đất trộn bê tông vỡ tan phân tán giống như đậu hũ, nếu đánh trên thân người thì sẽ là loại tình huống như thế nào?
Sợ rằng mọi người sẽ trực tiếp bị đánh nổ thành đống thịt vụn.
Thực lực của hắn còn kém tiêu chuẩn như Tôn Kiền rất nhiều.
Hai người trước sự dẫn dắt của người đàn ông đi vào trong khu nhà cao cấp phòng vệ nghiêm ngặt, ánh mắt Tần Dương nhanh chóng quan sát xung quanh, trên nóc khu nhà cao cấp, bên tường và cửa ra vào đều có không ít binh lính canh phòng, cộng lại ít nhất có hơn trăm người, khắp nơi đều xuất hiện camera giám sát mỗi một tấc không gian xung quanh khu nhà cao cấp này.
Chỉ cần người trong phòng quan sát không ngủ gật, cho dù là người tu hành thực lực cao cường cũng không thể im hơi lặng tiếng lẻn vào bên trong, trừ phi phá tuyến đường đi trước.
Đèn đuốc sáng trưng trong căn phòng khách rộng rãi, Tần Dương liếc mắt liền thấy được ba người Khang Huy, Hà Tú và Mã Sa ngồi dựa trên ghế, mặc dù sau lưng cả ba có không ít binh lính vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, nhưng ba người trông qua cũng không bị thương tổn gì, thần sắc vẫn rất bình tĩnh.
Tần Dương thở dài một hơi, chuyển tầm mắt nhìn người đàn ông mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình ngồi trên ghế sô pha, trên ngón tay to khỏe đeo rất nhiều nhẫn, đang ngậm một điếu xì gà, hai mắt híp lại nhìn hai người Tần Dương và Tôn Kiền đi tới.
Lão giả ngồi ngang bên cạnh trên ghế sô pha với cánh tay toàn hình xăm, sau lưng gã có hai người đàn ông trung niên cường tráng đang đứng, trên người cũng đầy hình xăm, ba người này cũng đang nhìn hai người Tần Dương, nhưng ánh mắt lại có chút bất thiện.
Hai người Tần Dương đi tới phòng khách, người đàn ông mặc đồ ngủ đứng dậy, cười ha ha nói:
- Hai vị tu hành giả từ xa tới, mời ngồi, cùng uống một chén.
Tần Dương mỉm cười đứng lại:
- Tướng quân Sharman?
Người đàn ông mập mặc đồ ngủ đương nhiên chính là Thổ Hoàng đế Sharman của nơi này. Sharman cười ha hả nói:
- Tôi chính là Sharman, khi nãy đang trò chuyện rất vui vẻ với bạn của các vị, hiện giờ lại thêm hai vị nữa, điều này thật khiến tôi vui vẻ.
Vui vẻ?
Tần Dương có phần nghi hoặc, cho dù bọn họ là người tu hành cường đại, Sharman này cũng sẽ không quá e ngại bọn họ chứ, vì sao phải dùng cái từ vui vẻ này?
Ánh mắt Tần Dương theo bản năng nhìn tới khuôn mặt của Khang Huy và Hà Tú, vẻ mặt Khang Huy thể hiện mấy phần thần sắc kỳ quái, khẽ nói:
- Tướng quân Sharman mới biết chúng tôi là người tu hành, thực lực cũng không tệ lắm, ông ta liền đề nghị thuê chúng tôi, còn nói giá cả tùy chúng tôi đưa ra...
Tần Dương sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới lời nói kiếm cơm ăn mà người đàn ông cản đường lúc nãy đã nói tới.
Chẳng lẽ Sharman đang kêu gọi người tu hành làm thủ hạ sao?
Hai người đàn ông khí thế bất phàm đứng sau lưng gã cùng với lão giả ngồi trên ghế sô pha kia hẳn đều là người tu hành, chẳng lẽ bọn họ đều được Sharman thuê?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tướng quân Sharman, tôi nghĩ ông có thể đã hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ đi qua nơi này, còn có chuyện khác cần làm, chỉ sợ không có thời gian ở lại hợp tác với Tướng quân rồi.
Sharman nhíu mày, nhanh chóng nói một lần nữa:
- Nơi này cũng không phải thắng cảnh du lịch gì, các người nếu đã tới đây chắc hẳn cần làm chuyện gì đó, chỉ cần các người giúp tôi mấy ngày làm xong một chuyện, các người nếu có nhu cầu gì cứ mở miệng, chỉ cần trong phạm vi tôi quản lý, bất kể là chuyện gì tôi đều có thể làm được cho các người.
Giúp mấy ngày?
Làm xong một chuyện?
Tần Dương hỏi dò:
- Tướng quân, ông chính là người lợi hại nhất ở đây, thủ hạ có nhiều quân lính như vậy, còn có chuyện gì không làm được cần chúng tôi giúp kia chứ?
Sharman thở dài nói:
- Quả thật thủ hạ của tôi có nhiều quân lính như vậy, ở khu vực này tôi lớn nhất, mặc dù tôi trên danh nghĩ tiếp nhận sự quản lý khống chế của chính phủ, nhưng trên thực tế tôi chính là Thổ Hoàng đế ở đây, nhưng tôi chung quy cũng chỉ là người bình thường, gặp phải người tu hành có thực lực cường đại như các vị tôi cũng rất đau đầu...
Tần Dương lập tức giật mình:
- Khi nãy ông nói thuê chúng tôi mấy ngày là hi vọng chúng tôi giúp ông đối phó với người tu hành gây bất lợi cho ông sao?
Sharman hung hăng chọc xì gà trong tay vào gạt tàn thuốc, oán hận nói:
- Đúng vậy, đám người kia rất đáng hận, bọn họ mới tới đây không bao lâu vậy mà đã dám cấu kết với Khôn Dương, trực tiếp vơ vét tài sản của tôi, muốn tôi hàng tháng phải giao nộp một nửa thu nhập của nơi này, nếu không sẽ lấy mạng của tôi...