Chương 1157: Hạ gục rồi?
Hàn Thanh Thanh thu dọn thỏa đáng, đi xuống tới cửa phòng bếp đã ngửi thấy mùi thơm ngát ngập tràn truyền từ trong phòng bếp ra, khiến cái bụng vốn đã đói của cô trực tiếp vang lên những âm thanh ọc ọc rõ ràng.
Tần Dương đang dùng một đôi đũa đảo sợi mì trong nồi, khiến những miếng thịt băm đảo xung quanh nồi truyền ra mùi hương thơm ngào ngạt trên sợi mì trong vắt, bên dưới là những lá rau diếp xanh mơn mởn, khiến người nhìn phải chảy nước miếng.
Tần Dương bưng hai bát mì lên bàn cơm, mỉm cười nói:
- Tới ăn mì đi, thử một chút tay nghề nấu nướng của anh đi.
Hàn Thanh Thanh rút hai đôi đũa, đi tới bên bàn ăn, ghé sát lại ngửi một chút.
- Thơm quá!
Hàn Thanh Thanh đưa một đôi đũa cho Tần Dương, sau đó ngồi xuống, gắp một miếng thịt cho vào miệng, nếm thử một chút, thở dài nói:
- Thơm quá! Không ngờ anh còn có tay nghề nấu nướng thế này!
Tần Dương mỉm cười nói:
- Trong các Tông chủ đời trước của Ẩn Môn anh có người cực kỳ am hiểu nấu nướng, đã để lại rất nhiều cách làm mỹ thực, mặc dù anh không nghiên cứu kỹ càng, nhưng vẫn xem qua không ít, làm một bát mì cũng không có khó khăn gì.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Ẩn Môn các anh quả thật có nhiều nhân tài, giống như thiên hạ sẽ không có chuyện gì mà các anh không làm được vậy.
Tần Dương khiêm tốn nói:
- Cũng không lợi hại như vậy. Chung quy tinh lực của một người có hạn, không thể tinh thông tất cả mọi thứ được, cho nên các Tông chủ đời trước thường đều hiểu rất nhiều, nhưng tài nghệ tinh thông chân chính đạt tới cấp chuyên gia đỉnh cấp thông thường chỉ có một hoặc hai loại thôi.
Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi:
- Mạc tiên sinh hẳn là y thuật nhỉ?
Tần Dương cười nói:
- Đúng, y thuật của sư phụ chính là nhất tuyệt, có rất nhiều chứng bệnh mà y học hiện đại không cứu chữa được, nhưng sư phụ lại có thể trị được.
Hàn Thanh Thanh hỏi:
- Vậy sư công của anh thì sao?
- Đồng thuật.
Nếu Hàn Thanh Thanh đã hiếu kỳ, Tần Dương sẽ không hề do dự giải thích cho cô một chút về sư môn:
- Em có thể hiểu đơn giản là thuật thôi miên, nhưng còn lợi hại hơn cả thuật thôi miên, tu luyện tới mức độ tinh thâm thậm chí có thể âm thầm khi đối mắt có thể khiến đối phương sinh ra ảo giác, thậm chí hoàn toàn khống chế đối phương.
Hàn Thanh Thanh giật mình nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Lợi hại như vậy sao? Vậy nếu là người xấu học thì chẳng phải rất rắc rối sao?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng vậy, nếu như đồng thuật bị kẻ có tâm địa độc ác học thì sẽ tạo thành mối họa lớn.
Hàn Thanh Thanh lại hỏi:
- Vậy còn anh, tuyệt học của anh là cái gì đây?
Tần Dương cười nói:
- Anh cũng không biết, y thuật của sư phụ anh cũng học, đồng thuật của sư công anh cũng học, nhưng trình độ kém hơn nhiều so với hai người họ, có lẽ đợi anh lớn hơn chút nữa, cho dù là y thuật hay đồng thuật đều sẽ lợi hại hơn một chút, có lẽ có thể gọi là tuyệt học nhỉ.
Hàn Thanh Thanh còn muốn hỏi thêm, Tần Dương chỉ cười chỉ cái bát trước mặt cô:
- Ăn mì trước đi, nếu không một lát nữa trương rồi sẽ không thể ăn nữa đâu.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, không nói thêm nữa, cúi đầu ăn mì, đêm qua vận động thân mật khá lớn, cô cũng đói lắm rồi.
Ăn mì xong, Hàn Thanh Thanh kiên quyết vào bếp rửa sạch bát đũa, làm vệ sinh phòng bếp xong sau đó mới ngồi lại lên ghế sô pha, tựa lên người Tần Dương xem phim, phim đêm qua hai người xem kia vẫn chưa xem hết thì đã quay cuồng bên nhau rồi...
Cùng một bộ phim, cùng loại tư thế, nhưng tâm trạng của hai người trước và sau đã hoàn toàn khác nhau, trước là thấp thỏm, khẩn trương, hiện giờ là thư thái và ngọt ngào.
Cả ngày hôm đó, hai người đều không ra ngoài, dính trong nhà xem phim nguyên ngày, cùng làm hai bữa cơm, thoải mái mà ấm áp.
Sáng thứ hai, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cùng đi tới trường học, sau đó tách nhau đi vào trong lớp học.
Quan hệ của hai người họ cũng không muốn để những người bạn khác ngoài đám bạn thân biết được. Hôm qua Tần Dương hỏi thăm Hàn Thanh Thanh có muốn dọn nhà tới ở cùng hay không, Hàn Thanh Thanh hơi đỏ mặt cự tuyệt, Tần Dương cũng không khuyên nhiều, dù sao hai người còn trẻ, sau này có rất nhiều thời gian, chưa chắc cần mỗi giây mỗi phút phải dính lấy nhau, hơn nữa lúc nào cũng ở với nhau cũng dễ dàng bị người khác điều tra để ý tới, có thể sẽ gây ra nguy hiểm cho Hàn Thanh Thanh.
Hai người Hà Thiên Phong và Tôn Hiểu Đông đi vào trong lớp học, nhìn thấy Tần Dương, trên khuôn mặt lập tức lộ nụ cười hơi vi diệu.
Hà Thiên Phong ngồi xuống bên người Tần Dương, ánh mắt nhìn lướt qua Hàn Thanh Thanh ngồi phía trước an tĩnh đọc sách, mong đợi hỏi:
- Hạ gục rồi?
Tần Dương giả bộ hồ đồ nói:
- Cái gì?
Hà Thiên Phong đấm một đấm lên người Tần Dương, vẻ mặt khinh bỉ:
- Lão đại, anh cố che giấu là quá đáng rồi đấy, chúng tôi đều đã hỏi qua rồi, người nào đó suốt hai ngày không trở về phòng ký túc...
Tần Dương cười ha ha, cũng không có gì không ngại, thấp giọng nói:
- Biết là được rồi, còn nhất định phải đào tận gốc rễ nữa.
Ánh mắt Hà Thiên Phong sáng lên, thần sắc trên khuôn mặt lập tức có phần đặc sắc:
- Khà khà, lợi hại, lợi hại, khà khà, cuối cùng cũng hạ gục rồi.
Tôn Hiểu Đông ngồi bên cạnh cũng cười khà khà, khuôn mặt có mấy phần vui sướng, hiển nhiên cũng mừng thay cho Tần Dương.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua:
- Lão tứ đâu?
Tôn Hiểu Đông cười ha ha nói:
- Có mỹ nữ bên người còn học hành cái gì. Cậu ta xin nghỉ một tuần, đi dạo khắp nơi với Mo Jiana, hình như còn đi Kinh Thành một chuyến theo lời anh nói ban đầu, leo Trường Thành, ngắm Cố Cung, dù sao Mo Jiana cũng là lần đầu tiên tới đây, chung quy cũng phải bên cạnh người ta.
Hà Thiên Phong tiếp lời nói lời trêu chọc:
- Huống chi tình cảm nam nữ chung quy là phải ở cùng nhau mới có thể nhanh chóng tăng mạnh, vả lại một nam một nữ đi ra ngoài du lịch, không chừng sẽ trực tiếp tiến tới ngủ cùng giường, dù gì thì khách sạn nhiều khi chỉ còn một giường lớn thôi thì sao.
Tần Dương cười vui vẻ trước lời nói của Hà Thiên Phong:
- Chẳng lẽ cậu dùng chính chiêu này theo đuổi được Tô Văn Văn đó sao?
Hà Thiên Phong cười khà khà, vẻ mặt đắc ý nói:
- Tôi đây đẹp trai tiêu sáu, tuổi trẻ nhiều tiền có khí chất, theo đuổi em gái còn cần dùng chiêu số như vậy sao?
Tôn Hiểu Đông đả kích hắn nói:
- Ở trước mặt lão đại mà nói như vậy, cậu có phải nói sai đối tượng rồi không, còn khí chất nữa chứ?
Nụ cười trên gương mặt Hà Thiên Phong cứng đờ, bỗng cười khà khà nói:
- Lão đại là người tu hành, còn ưu tú như vậy, tôi đương nhiên không so được với anh ấy rồi.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Nói đi cũng phải nói lại, lúc trước cậu có thể lập chí muốn làm hoa cao thủ, mà đã hai năm trôi qua, tôi thấy tình cảm giữa cậu và Tô Văn Văn vẫn rất tốt mà.
Hà Thiên Phong thở dài:
- Vốn chỉ muốn phát triển một đoạn quan hệ nam nữ trong sáng, không ngờ càng ngày càng ăn ý, nếu đã hợp rồi, tôi đâu thể nói chia tay là chia tay được chứ?
Tần Dương cười hả hê nói:
- Như hiện giờ không phải rất tốt sao?
Hà Thiên Phong nhún vai:
- Dù sao cũng chỉ là chỗ ở thôi, đại học, xã hội, còn rất lâu đấy.
Tần Dương cười, không nói thêm gì nữa, dù sao đại học yêu đương, chính thức có thể tiến tới hôn nhân không tính là nhiều, chỉ có điều Hà Thiên Phong hay Tôn Hiểu Đông hiện giờ cũng có đầy đủ điều kiện vật chất, nếu như người hợp thì xác suất thành công ngược lại cao hơn rất nhiều.
Buổi tối, Tần Dương lái xe trở về bãi đỗ xe dưới tầng, sau khi đỗ xe xong, mới xuống xe đi được mấy bước, di động của hắn đột ngột đổ chuông.