Chương 1164: Nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại
- Con tham gia!
Tần Dương nghe lời Mạc Vũ nói xong lập tức không do dự mà tỏ thái độ của bản thân.
Ánh mắt Tần Dương nóng bỏng, nhưng hắn lại bất ngờ phát hiện trên khuôn mặt của Mạc Vũ không xuất hiện quá nhiều thần sắc mừng rỡ, ngược lại thấp thoáng lo lắng.
Nụ cười trên gương mặt Tần Dương thu lại, khẽ hỏi:
- Sư phụ, có chỗ nào không đúng sao?
Mạc Vũ nhẹ nhàng gật đầu:
- Con trước tiên đừng tỏ thái độ vội... Quy củ của trại huấn luyện kia rất đặc biệt, phần trước ta nói là điều tốt, còn chưa nói tới điều xấu đâu, mặc dù quả thật có thể tăng thực lực lên, nhưng cũng ngập tràn rất nhiều nguy hiểm thực sự... Ta biết con chắc chắn sẽ muốn tham gia tới nơi này, nhưng mà ta lại lo lắng con tới đó sẽ xảy ra chuyện...
- Nguy hiểm?
Tần Dương nhếch mày:
- Không phải chỉ là trại huấn luyện thôi sao, có thể có nguy hiểm gì, chẳng lẽ là phương thức tu hành rất đặc biệt, rất hung ác khắc nghiệt, dễ dàng tạo ra thương vong sao?
Mạc Vũ cười khổ nói:
- Phương thức huấn luyện đặc biệt của trại huấn luyện đặc thù kia thật sự rất cực đoan, Tiểu Thành còn may, nhiều nhất chính là khổ tu một chút, nhưng Đại Thành trở lên không chỉ cần tự đề cao thực lực nội khí, mà còn phải chú trọng ngộ tính, mà ngộ tính khó hơn nhiều so với tăng nội khí, dù sao tu hành kiên trì từng ngày một, chung quy sẽ tăng lên từng chút một, nhưng thứ lĩnh ngộ này con không lĩnh ngộ được thì chính là không lĩnh ngộ được, là không thể thay đổi.
- Phương diện huấn luyện của trại huấn luyện rất khổ, hơn nữa bọn họ còn am hiểu dùng phương thức áp bức mạng sống để nghiền ép ra tiềm lực, thậm chí có thể nói là cảm ngộ được giữa sự sống và cái chết, cho nên tồn tại nguy hiểm, ngoại trừ huấn luyện ra, đối kháng trong trại huấn luyện cũng rất kịch liệt, mà vì không cùng quốc gia nên thường xảy ra tranh chấp ganh sức giữa các quốc gia khác nhau, huống chi bóp chết được một thiên tài có khả năng phát triển của đối phương thì đó chính là cắt giảm thực lực của đối phương, giảm bớt đối thủ cho bản thân, đây chuyện mà bên nào cũng nguyện ý làm.
Tần Dương đại khái đã hiểu được, đơn giản khái quát lại:
- Nói đơn giản thì chính là trong trại huấn luyện không chỉ có thể bị các giáo quan huấn luyện đến chết, còn có thể bị người khác đối địch nhằm vào tới chết, hơn nữa nghe giọng điệu của người thì trại huấn luyện còn không quản tới sống chết phải không?
Mạc Vũ cười khổ nói:
- Đúng, trước khi vào trại huấn luyện cũng sẽ ký hiệp ước, con có thể hiểu đơn giản là giấy sinh tử, nếu trong lúc huấn luyện xuất hiện thương vng, trại huấn luyện sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào, chỉ là đạo làm người, bọn họ sẽ trả lại học phí của con, trại huấn luyện có một số quy củ, nhưng vốn dĩ không quá nghiêm cẩn, luôn có người chui qua được lỗ hổng.
Tần Dương cũng có chút cảm thán:
- Trại huấn luyện kia thật đúng là bá đạo, đây là huấn luyện học viên bên trong tới chết rồi, khó trách thực lực có thể tăng lên đủ rõ ràng, nói cách khác thì đây chính là dùng tiền đi chịu tội mà.
Mạc Vũ đồng ý nói:
- Những lời này của con nói không sai, xác thực lực như vậy, nhưng vì bọn họ quả thật có phương pháp huấn luyện đặc biệt, quả thật dễ dàng tăng thực lực lên, cho nên có rất nhiều người vẫn rất nguyện ý vào đó, cho nên con cũng không cần vội vàng đáp ứng ta, con có thể suy nghĩ thật cẩn trọng hơn một chút. Dù sao kỳ bắt đầu tiếp theo cũng cần phải đợi tới tháng ba năm sau.
Mạc Vũ hơi ngừng lại một chút, hài hước nói:
- Thật ra con cũng chưa chắc đã nhất định phải đi. Con hiện giờ đã tiến vào cảnh giới Đại Thành, sức chiến đấu còn vượt xa với đồng cấp rất nhiều, cơ bản có thể nói thực lực Thiên Nhân sợ rằng cũng không có ai có thể làm gì được con, cũng không cần quá gấp gáp như vậy, tăng thực lực tu hành lên tuy quan trọng, nhưng sống cũng quan trọng như vậy, người không thể cả đời đau khổ tu hành tăng thực lực mà lãng phí, bỏ lỡ những điều tuyệt vời khác trong cuộc đời được.
Mạc Vũ nói như vậy, bản thân Tần Dương cũng lập tức có mấy phần do dự.
Quả thật, thực lực của hắn hiện giờ trong đám bạn cùng lứa đã rất cao rồi, hầu như có thể nói là vô địch, dù là người thực lực giai đoạn Thiên Nhân, Tần Dương có thể nói không sợ hãi gì cả, ném tất cả sự vật sự việc, con người ở lại đi huấn luyện khổ cực nửa năm tăng thực lực lên dường như có phần khổ ép?
- Vâng, con suy nghĩ thêm chút đi, dù sao thời gian vẫn còn sớm.
Mạc Vũ gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn hai mắt Tần Dương, trầm giọng nói:
- Ta đã từng suy nghĩ có nên nói việc này với con hay không, nhưng nghĩ tới bản thân con cũng là người trưởng thành rồi, nên vẫn lựa chọn nói cho con biết, để tự con lựa chọn. Con hiện giờ đã là người trưởng thành rồi, cuộc đời của mình đều phải do chính bản thân mình lựa chọn.
Tần Dương nhếch miệng cười nói:
- Được, sư phụ, con sẽ suy nghĩ thận trọng.
Mạc Vũ vỗ bả vai Tần Dương:
- Được, những gì muốn nói ta đã nói xong rồi, con đi cùng Tiểu Hàn đi.
Tần Dương cười hì hì hỏi:
- Sư phụ, cũng đã gặp gia trưởng rồi, khi nào mở tiệc vui đây?
Mạc Vũ lần này không tránh né, thần thái bình tĩnh trả lời:
- Ta đã nói qua với dì Long của con, cô ấy nói không để ý, những việc này dù sao vẫn cần làm, ta nghĩ hẳn là sang năm đi, thời gian cụ thể sẽ định sau.
Tần Dương rất vui vẻ, cười nói:
- Được đấy, khà khà, đến lúc đó nhất định phải náo nhiệt một chút mới được.
Mạc Vũ lắc đầu:
- Chắc hẳn chỉ mời một số bạn bè thân ăn bữa cơm rồi tuyên bố thôi.
Tần Dương phản bác:
- Sư phụ, như vậy không thể được, chuyện chỉ có một lần trong đời sao có thể không náo nhiệt cho được. Cho dù dì Long nói không để ý, nói tất cả đơn giản đi, thì đó cũng là dì ấy quan tâm cảm thụ của người mới nói như vậy. Phụ nữ khi mặc áo cưới lên là thời điểm xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất cả cuộc đời đấy, dì Long sao có thể không thực sự quan tâm được. Dì Long đã đau khổ chờ đợi sư phụ người hơn hai mươi năm, con cảm thấy sư phụ dù thế nào cũng nên tổ chức cho dì Long một hôn lễ đứng đầu...
Mạc Vũ sửng sốt, nhíu mày, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ:
- Con nói cũng có lý, ta suy ngẫm lại đã.
Tần Dương xung phong nhận việc nói:
- Sư phụ có việc đệ tử xuất mã, chỉ cần sư phụ định thời gian là được, những chuyện còn lại giao cho đệ tử đi làm là xong, đảm bảo thỏa mãn dì Long.
Ánh mắt Mạc Vũ thể hiện sự vui mừng, cười nói:
- Được, cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó giao cho con làm, nếu không làm được xem ta có đánh con không!
Tần Dương cười khà khà, ngập tràn tự tin nói:
- Sư phụ người yên tâm, cứ giao cho con!
Tần Dương không hề lo lắng, dạo gần đây chỉ cần có tiền, hào phóng vung tiền còn sợ không làm xong được một buổi hôn lễ sao?
Tần Dương bước từ trong phòng sách ra, hàn huyên mấy câu với Long Nguyệt rồi chào tạm biệt, chở Hàn Thanh Thanh lái xe đi.
Tần Dương nhớ tới chuyện của Tư Đồ Hương, chủ động mở miệng:
- Tư Đồ Hương đảm nhiệm làm ẩn thị là vì cô ấy là sư phụ Lục Thiên Sinh trở mặt, sư phụ anh cứu cô ấy, sau đó anh lại giúp cô ấy báo thù cho cha mẹ, cô ấy vốn chẳng phải thế gia tu hành, cũng không có ai có thể bám víu, có thể là vì báo đáp thầy trò tụi anh đi, nên đã đáp ứng gia nhập Ẩn Môn, trở thành ẩn thị của anh... Ừ, em có thể hiểu ẩn thị chính là trợ lý...
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Tư Đồ Hương dường như rất có cảm tình với anh, nếu không, báo ân có rất nhiều cách, nhất là giá trị con người của cô ấy trên chục tỷ, làm gì cần thiết phải làm trợ lý cho anh cả đời chứ?
Trong lòng Tần Dương lập tức căng thẳng, Hàn Thanh Thanh quả nhiên nói một câu trúng chỗ hiểm, việc này cũng không dễ giải thích.
Thừa nhận cô ấy có tình cảm với mình sao?
Trong đầu Tần Dương còn đang suy tính xem nên trả lời như thế nào, Hàn Thanh Thanh lại giống như vô ý lên tiếng, chủ động mở miệng đổi chủ đề:
- Sư phụ của anh hôm nay coi như đã gặp gia trưởng, vậy có phải chuyện tốt sắp tổ chức không?