Chương 1231: Người Lee gia?
Park Min Ho mỉm cười chào hỏi:
- Xin hỏi anh chính là Tần tiên sinh Tần Dương?
Tần Dương gật nhẹ đầu, biểu lộ vẫn có chút nghi hoặc như trước.
- Là tôi, các người là ai, tôi hình như cũng không quen biết các người.
Park Min Ho mỉm cười nói:
- Đúng vậy, Tần tiên sinh, anh cũng không quen biết chúng tôi. Đây là tiểu thư Lee Yeon Hee, hôm nay chúng tôi tới đây thăm hỏi Tần tiên sinh là có chuyện hi vọng Tần tiên sinh hỗ trợ... Không biết có thể vào trong nói chuyện hay không?
Hỗ trợ?
Giọng điệu rất khách khí, ánh mắt cũng rất ôn hòa...
Mặc dù trong ánh mắt của cô gái tên Lee Yeon Hee đứng bên cạnh kia khi nhìn mình có vẻ đánh giá, nhưng cũng không có bất cứ địch ý nào.
Trong lòng Tần Dương âm thầm thở dài, sự lo lắng trước đó của hắn dường như dư thừa rồi.
- Được, mời hai vị vào trong.
Tần Dương nhường lối đi ở cửa, đồng thời giơ cổ tay của mình lên nhìn đồng hồ một chút, mỉm cười nói:
- Nhưng xin hai vị hãy nắm chắc thời gian một chút, chúng tôi còn phải chạy tới sân bay.
Lee Yeon Hee và Park Min Ho đều đi vào trong phòng, Tần Dương đóng cửa phòng lại, đi vào trong theo.
- Mời hai vị ngồi.
Sau khi Tần Dương mời hai người ngồi xuống thì đi tới trước cửa phòng của Thược Dược, gõ cửa phòng, sau đó đẩy cửa đi vào.
Một phút đồng hồ sau, Thược Dược đi theo sau lưng Tần Dương ra ngoài.
Tần Dương mỉm cười ngồi xuống đối diện với hai người kia:
- Mặc dù tôi đã học tiếng Hàn một thời gian ngắn, nhưng cũng chỉ có thể vận dụng đối thoại tương đối cơ bản mà thôi... Đây là Vương Vân, trợ lý kiêm phiên dịch của tôi. Được rồi, hai vị tới đây vì cái gì xin hãy trực tiếp nói ra.
Park Min Ho liếc mắt thấy Lee Yeon Hee không mở miệng, sắc mặt thoáng có phần bất lực mở miệng nói:
- Tần tiên sinh, chúng tôi biết anh là một vị thần y, chúng tôi tới thăm hỏi anh là muốn mời anh ra tay cứu người.
Trị bệnh cứu người?
Tần Dương nhíu mày, biểu lộ có chút nghi hoặc nhìn hai người:
- Tôi và hai vị cũng không quen biết nhau, hai vị làm thế nào biết được tôi là thần y?
Park Min Ho mỉm cười giải thích:
- Lúc trước chúng ta quả thật cũng chưa từng gặp nhau, chỉ có điều Tần tiên sinh và Liễu tiên sinh đã cùng nhau tới trị liệu bệnh cho bệnh nhân có chứng bệnh nặng không cách nào chữa trị được, trong đó có một vị là bạn thân trưởng bối nhà tôi, bởi vậy tôi mới biết tới chuyện này...
Tần Dương giật mình:
- Thì ra là thế, tôi thấy tinh thần hai vị sung mãn, hiển nhiên cũng không có bất cứ chứng bệnh nặng gì, nói cách khác là muốn chữa bệnh cho người khác?
Lee Yeon Hee mỉm cười nói:
- Đúng vậy, Tần tiên sinh, tôi muốn mời anh xem bệnh cho một người bạn của tôi.
Tần Dương cau mày nói:
- Xem bệnh vốn cũng không coi là chuyện không thể, chỉ là các vị vì sao hôm nay mới tới, chúng tôi trưa nay phải lên máy bay về nước rồi, chỉ sợ không có thời gian xem bệnh rồi.
Park Min Ho đứng dậy, khom người trước Tần Dương:
- Đúng vậy, Tần tiên sinh, chính vì chúng tôi tra được Tần tiên sinh anh đặt vé máy bay trở về rồi cho nên mới nhanh chóng tới đây. Chúng tôi hi vọng Tần tiên sinh có thể đổi lại ngày về nước. Xin Tần tiên sinh hãy yên tâm, chúng tôi sẽ không để Tần tiên sinh chậm trễ thời gian uổng công đâu, nhất định sẽ biếu một phần phí khám bệnh khiến tiên sinh hài lòng.
Tần Dương hơi nhíu mày lại:
- Nếu người bệnh mà tôi trị liệu đã là bạn của trưởng bối nhà anh, thì chắc hẳn anh cũng biết khi đó tôi xem bệnh cho bọn họ là vì nể mặt người bạn Liễu Thành Mân của tôi, tôi cũng không nhận của bọn họ một phân tiền khám bệnh nào, tôi cũng không thiếu tiền...
Park Min Ho khách khí trả lời:
- Chúng tôi trước đó đã biết sự việc Tần tiên sinh chữa bệnh, đã từng nghe qua lai lịch của Tần tiên sinh, biết tiên sinh là truyền nhân của Ẩn Môn ở Trung Quốc, sư phụ Mạc tiên sinh được gọi là Y Vũ Song Tuyệt, Tần tiên sinh mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng cũng đã là thánh thủ y đạo, cũng biết Tần tiên sinh đã gây dựng được sự nghiệp với gia thế hàng trăm triệu khi còn trẻ, cũng không thiếu tiền, chẳng qua vẫn muốn xin anh nể mặt xem bệnh mà đổi ngày đi, dù sao một lần trị bệnh của anh có lẽ chính là một lần thay đổi cuộc sống của một người.
Park Min Ho hơi ngừng lại một chút, chỉ Lee Yeon Hee bên cạnh:
- Lee tiểu thư là người Sam Sung Lee gia, cũng hi vọng có thể mượn cơ hội này kết giao với Tần tiên sinh.
Sam Sung Lee gia?
Tần Dương hơi có hai phần giật mình, hắn không nghĩ tới mỹ nữ bất kể là diện mạo hay ngoại hình mà nói đều là lựa chọn có một không hai này vậy mà là người Lee gia, hơn nữa cô ta còn là một người tu hành thực lực cường đại.
Hôm qua Tần Dương đã được nhìn thấy uy thế khi cô ta ra tay, ít nhất cũng trên cảnh giới Đại Thành, mà trông tuổi tác của cô ta chắc khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, nghĩ tới cũng là người tu hành có thiên phú có chút kinh người.
Sam Sung Lee gia chính là tài phiệt số một Hàn Quốc với khối tài sản khổng lồ, tầm ảnh hưởng cũng vô cùng lớn. Tầm ảnh hưởng của bọn họ không chỉ ở trên thương trường, trong cuộc sống, thậm chí ở chốn quan trường, và cả tranh cử Tổng thống bọn họ đều có thể nhúng tay vào được, còn có thể tạo ra sức ảnh hưởng vô cùng khổng lồ.
Tần Dương nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, Lee Yeon Hee thân là người Lee gia, nhưng lại xuất hiện trong đội ngũ áp tải ngày hôm qua, rốt cuộc thân phận của cô ta là gì đây?
Viện nghiên cứu kia là của quốc gia, như vậy làm người áp tải không thể chỉ là người thường, chắc hẳn Lee Yeon Hee cũng phải đảm nhận chức vụ trong cùng thể chế, chẳng qua không biết thuộc hệ thống cảnh sát hay là thuộc cơ quan bí mật, dù sao với người tu hành có thực lực Đại Thành cảnh giống như cô ta thì những cơ quan nhỏ bình thường không cung cấp nổi cho tôn đại phật này.
Bọn họ hiển nhiên không có khả năng nhận ra hắn chính là viên cảnh sát giả mạo ngày hôm qua, Park Min Ho từng đối mặt nói chuyện với hắn mà vẫn không nhận ra được sự khác thường, Lee Yeon Hee này chưa từng gặp mặt hắn lần nào thì càng không tồn tại đường nguy hiểm gì cả.
Tần Dương thân là đặc công của Long Tổ, nếu xuất phát từ mục đích che giấu thân phận của bản thân thì sẽ gắng hết sức cách xa bọn họ, tốt nhất không nên tạo bất cứ quan hệ nào với bọn họ, nhưng nếu mang mục đích khác mà nói thì tạo quan hệ với Lee Yeon Hee này mới là lợi ích tốt nhất.
Tần Dương không che dấu vẻ kinh ngạc của mình, cũng không hề che dấu sự do dự của bản thân.
Lee Yeon Hee đứng dậy, khom người trước Tần Dương:
- Tần tiên sinh, xin anh hãy giúp tôi một lần, chỉ cần anh có thể giúp tôi cứu được người rồi, anh đưa ra bất cứ điều kiện gì tôi cũng sẽ đáp ứng anh.
Park Min Ho nghe thấy lời Lee Yeon Hee nói "bất cứ điều kiện gì" lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn về phía Lee Yeon Hee, nhưng Lee Yeon Hee cũng không nhìn hắn ta, ánh mắt chỉ có kiên quyết nhìn Tần Dương.
Tần Dương ngẫm nghĩ một lúc, cũng không vội vã từ chối:
- Cô muốn tôi giúp cô trị cho ai, bị bệnh gì?
Lee Yeon Hee cắn môi, biểu lộ rõ ràng có do dự.
Tần Dương buông tay nói:
- Cô đến cả bệnh nhân là già hay trẻ, là nam hay nữ, mắc bệnh gì cũng không chịu nói với tôi, sao tôi biết được bản thân có năng lực khám và chữa bệnh được hay không đây?
Lee Yeon Hee trầm giọng nói:
- Là một người bạn của tôi, năm nay hai mươi lăm tuổi, nữ giới, chân của cô ấy không đứng lên được, trước mắt cần dùng xe lăn, chứng bệnh dường như còn kéo dài, bác sĩ nói phải cắt bỏ, tôi nghe nói y thuật của Tần tiên sinh kinh người có thể trị những chứng bệnh khó mà bệnh viện không thể điều trị được, cho nên tôi kỳ vọng Tần tiên sinh có thể ra tay cứu giúp, để người bạn của tôi có thể lại đứng dậy khôi phục sự bình thường, hơn nữa còn tránh bị cắt bỏ chân...
Lee Yeon Hee hơi ngừng lại một chút, sau đó lại một lần nữa khom người trước Tần Dương, giọng điệu kiên quyết nói:
- Chỉ cần Tần tiên sinh có thể chữa khỏi cho cô ấy, cho dù phải ra bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý đưa, anh đưa ra điều kiện gì tôi đều có thể đáp ứng!