Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1230 - Chương 1240: Cảm Giác Về Sự Ưu Việt Của Cô Quá Mạnh Mẽ Rồi Nhỉ?

Chương 1240: Cảm giác về sự ưu việt của cô quá mạnh mẽ rồi nhỉ?
 

Hai giờ chiều, Lee Yeon Hee xuất hiện ở cửa khách sạn, đón hai người Tần Dương lên xe.

- Tần tiên sinh, danh sách anh gửi cho tôi ngày hôm qua tôi đều đã chuẩn bị xong hết rồi.

- Được!

Tần Dương để Lee Yeon Hee chuẩn bị không đơn thuần là dược liệu quý giá, còn có một số dược vật tương ứng giải quyết cùng với dụng cụ sắc thuốc.

Những thứ này cần không ít, Lee Yeon Hee dùng nửa ngày chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Tần Dương không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào, ai bảo cô ta là người Sam Sung Lee gia chứ.

- Cái đó…

Tần Dương nghiêng đầu nhìn Lee Yeon Hee ngồi bên cạnh hắn, lại phát hiện ra ánh mắt của cô ta có chút kỳ lạ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

- Hả?

Lee Yeon Hee cắn môi:

- Tôi thấy vụ đánh cuộc truyền đi trên mạng rồi...

Tần Dương giật mình, thần thái thoải mái nói:

- Ừ, tôi cũng thấy rồi, không chỉ truyền đi khắp Hàn Quốc, bên phía Trung Quốc cũng đang lưu truyền, rất náo nhiệt.

Lee Yeon Hee ừ một tiếng:

- Tần tiên sinh, anh thật sự có thể khôi phục tri giác và năng lực di chuyển cho chân của Hyo Min, tránh cho cô ấy phải cắt bỏ chân sao?

Tần Dương quay đầu nhìn cô, biểu lộ cười như không cười:

- Nếu như không thể thì vì sao tôi phải mở vụ đánh cuộc kia? Sao, cô không phải nên cảm thấy cao hứng sao, chẳng lẽ cô đang lo lắng thay cho Park Yong Joong kia sao?

Tâm trạng của Lee Yeon Hee có chút phức tạp, cô ta đương nhiên hi vọng Tần Dương có thể chữa khỏi cho Liu Hyo Min, để cô ấy tránh khỏi thảm cảnh bị cắt chân, nhưng Park Yong Joong còn là một chuyên gia khoa thần kinh Hàn Quốc, phải quỳ gối trước mặt Tần Dương, trước mặt mọi người, điều này khiến cô ta cảm thấy rất mất mặt, dù sao nói cho cùng thì cô ta cũng là một người Hàn Quốc.

Lee Yeon Hee không lên tiếng, Tần Dương vẫn hiểu được suy nghĩ của cô ta, thản nhiên nói:

- Sao, muốn tôi thả cho Park Yong Joong một con đường?

Giọng điệu của Tần Dương cũng không nghiêm khắc, nhưng thật ra trong lòng Lee Yeon Hee đang giật mình, không hiểu sao dâng trào hàn khí.

- Tôi không có ý này, tôi chỉ là...

Trong ánh mắt Tần Dương nhìn Lee Yeon Hee lộ ra mấy phần giễu cợt:

- Chẳng qua cảm thấy bản thân có thể sẽ sắm vai một nhân vật không vẻ vang gì, trong lòng rất mâu thuẫn đúng không? Dù sao cô cũng là một người Hàn Quốc, có lẽ sẽ càng hi vọng tôi có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình, có lẽ tôi có thể độ lượng hơn một chút?

Sắc mặt của Lee Yeon Hee có chút khó khăn, thấp giọng nói:

- Gã ta có thể lén xin lỗi anh, tôi cũng nguyện ý tạ ơn, ở cửa bệnh viện Seoul thì quá...

Tần Dương cười ha ha, chẳng qua trong nụ cười này có mấy phần lạnh băng:

- Quá? Quá mất mặt? Hôm qua khi Park Yong Joong nhục nhã tôi, cô giữ im lặng không nói, hôm nay tôi đây mới chuẩn bị bắt đầu trị liệu cho Liu Hyo Min thôi đấy, chẳng qua tôi đã nói có thể trị là cô cũng đã thấy có hi vọng, tảng đá trong lòng cô vẫn luôn treo ngược liền thả lỏng, hôm nay đã có tinh lực bắt đầu lo lắng thay cho người khác rồi. Làm theo cách cô nói, có lẽ chờ tôi chính thức trị liệu cho Liu Hyo Min xong, không thể nói trước liệu cô có muốn trở mặt chọc cho tôi một đao không đây...

Sắc mặt của Lee Yeon Hee đột ngột biến đổi, trên khuôn mặt có mấy phần xấu hổ và giận dữ, bởi vì lời Tần Dương nói giống như đã hung hăng tát lên mặt cô ta một cái thật mạnh.

Tần Dương quay đầu nhìn chăm chú Lee Yeon Hee, lạnh lùng nói:

- Vốn dĩ khi cô tìm tôi chữa trị cho Liu Hyo Min, tôi cảm thấy được một người có thể làm nhiều chuyện như vậy cho bạn bè của mình thì có lẽ là một người có tình có nghĩa, nhưng hôm qua khi tôi tiếp xúc có vẻ cô làm nhiều việc như vậy có lẽ là vì trong lòng có áy náy nhỉ?

Sắc mặt của Lee Yeon Hee đột ngột trắng hơn mấy phần, trong ánh mắt thể hiện mấy phần hoảng sợ:

- Tần tiên sinh, lời này của anh có ý gì?

Ánh mắt của Tần Dương nhìn Lee Yeon Hee với vẻ chế giễu:

- Nếu như tôi không đoán sai, chân của Liu Hyo Min gãy có lẽ cũng có liên quan nhất định tới cô nhỉ?

Lee Yeon Hee lập tức cắn chặt răng, nắm tay cũng đột ngột nắm chặt lại, nhưng cô ta cũng không dám nhìn vào hai mắt của Tần Dương, chỉ cúi thấp đầu.

Mặc dù cô ta không nói gì, nhưng hành động của cô ta đã chứng minh cho suy đoán của Tần Dương.

Tần Dương lạnh lùng nói:

- Tôi mặc kệ cô xấu hổ hay vì tình bạn, hiện giờ chuyện này đã không đơn thuần chỉ là chuyện của cô, mà là ân oán giữa Ẩn Môn tôi và Park Yong Joong, gã Park Yong Joong kia phải chịu trách nhiệm vì lời nói của mình, gã phải quỳ trước mặt tôi chấp nhận phần khuất nhục này, lần đánh cuộc này là bản thân gã đã chấp nhận, điều này không liên quan gì tới cô, cô có tinh lực quan tâm người khác thì vẫn nên phân ra chăm sóc tốt cho chính mình rồi hẵng nói sau!

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, hơi tiến tới gần, ánh mắt càng lạnh lùng bức ép người hơn:

- Nếu như tôi không trị khỏi được cho Liu Hyo Min, chỉ sợ cô cũng sẽ giận lây sang tôi, rất cam tâm tình nguyện nhìn thấy tôi quỳ gối trước cửa bệnh viện Seoul nhỉ, khi đó cô có còn nguyện ý nói chuyện giúp tôi, để cho kẻ khác bỏ qua cho tôi một con đường lui hay không?

- Lee Yeon Hee, cô phải nhớ cho kỹ, là cô cầu tôi trị bệnh cho cô ta, toàn bộ nguyên nhân gây ra chuyện này là cô, tất cả sự vu oan và nhục nhã tôi cũng vì bắt nguồn từ cô, cô có tư cách gì tới đây thay người khác hùng hồn kêu tôi phải rộng lượng?

Lời nói của Tần Dương giống như một lưỡi đao lạnh buốt, trực tiếp đâm tới trái tim của Lee Yeon Hee. Cô ta thân là người Lee gia, còn có một sư phụ tu hành lợi hại, thiên phú của bản thân mạnh mẽ, cũng là người nổi bật trong đám bạn cùng lứa, dáng vẻ bên ngoài cũng rất xinh đẹp, các phương diện đều rất lợi hại, đi tới đâu cũng đều được người khác tôn kính, nào đã từng bị người khác nhục nhã như vậy?

Lee Yeon Hee đột ngột ngẩng đầu lên, nổi giận hầm hầm nhìn Tần Dương, nắm tay nắm lại thật chặt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đấm tới tấp.

Ánh mắt Tần Dương nhìn lướt qua nắm tay đang nắm thật chặt của Lee Yeon Hee:

- Sao, bị tôi nói trúng rồi, vì thẹn quá mà hóa giận, muốn ra tay rồi? Tôi biết cô là một người tu hành, thực lực không tồi, trên Đại Thành cảnh nhỉ? Nhưng thực sự muốn đánh với tôi, cô chưa chức đã là đối thủ của tôi, có lẽ cô còn có sư môn rất lợi hại, nhưng cô có tin chỉ cần một câu của sư môn tôi thì lập tức cao thủ tuyệt đỉnh Trung Quốc sẽ sang đây san bằng sư môn của cô, cô hẳn đã điều tra qua sư môn của tôi, cô hẳn biết lời tôi nói tuyệt đối không phải chỉ đe dọa không!

Lời của Tần Dương giống như một chậu nước lạnh giội lên đầu Lee Yeon Hee, hai tay vốn đang nắm chặt của cô ta cũng ngay khoảnh khắc đó mà thả lỏng.

Lee Yeon Hee quả thật đã điều tra địa vị của Ẩn Môn, biết mặc dù nhân số của Ẩn Môn ít, nhưng thực lực đều là đại cường giả siêu cấp, không nói tới sư công của Tần Dương Tam Nhãn Thần Quân khủng bố thế nào, cho dù là sư phụ hắn Mạc Vũ ban ân vô số, bao nhiêu đại gia tộc thiếu nhân tình của người này, bao nhiêu người muốn kiếm được nhân tình của người ta, nếu như người ta nói một câu muốn san bằng sư môn của Lee Yeon Hee, cho dù sư phụ của Lee Yeon Hee là cao thủ đệ nhất Hàn Quốc thì chỉ sợ cũng không gánh được.

Cao thủ đệ nhất Hàn Quốc, thực lực quả thật rất cao, nhưng so sánh với địa phương khởi nguyên phương pháp tu hành của phương Đông như Trung Quốc này thì hoàn toàn không đứng trên cùng một trục hoành!

Ở Hàn Quốc, hắn ta là cao thủ đệ nhất, nhưng ở Trung Quốc, thực lực cỡ hắn tiện tay đều có thể lấy ra được một lượng lớn!

Lee Yeon Hee tức giận nhìn Tần Dương:

- Tôi biết sư môn của anh rất cường đại, biết anh cũng rất lợi hại, nhưng anh không nên quá phận!

Tần Dương cười lạnh:

- Quá phận? Tôi quá phận sao, có người muốn vả mặt tôi, còn muốn vả mặt sư phụ của tôi, chẳng lẽ tôi còn phải ghé mặt tới gần để cho người khác đánh sao? Cô thân là một người tu hành, vậy mà đạo lý này còn không phân biệt được, không dứt khoát, chân đứng hai thuyền, trong lòng cô đây cảm giác về sự ưu việt quá mạnh mẽ nhỉ, có lẽ cô cảm thấy cô là người Sam Sung Lee gia, cho nên cô cảm thấy tôi cũng có thể cung kính với cô một chút giống như những người khác, làm việc theo tâm ý của cô sao?
Bình Luận (0)
Comment