Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1231 - Chương 1241: Lee Yeon Hee Cúi Đầu

Chương 1241: Lee Yeon Hee cúi đầu
 

Đạo lý chẳng phân biệt được, không dứt khoát, chân đứng hai thuyền!

Những chữ này giống như những viên đạn bắn vào trái tim của Lee Yeon Hee, khiến một chút tức giận và sự kiêu ngạo trong nội tâm cô ta đều bị bắn nát cả.

Đúng vậy, cô ta có tư cách gì yêu cầu Tần Dương chứ?

Chữa bệnh là chính cô ta xin Tần Dương chữa trị, chuyện khiêu khích là Park Yong Joong chủ động khơi mào, là gã chủ động vu oan lừa đảo Tần Dương, đánh cuộc cũng là chính gã tiếp nhận, bản thân cô ta có tư cách gì yêu cầu Tần Dương phải rộng lượng chứ?

Có lẽ đúng như những gì Tần Dương nói, cô ta trước giờ kiêu ngạo vì chính năng lực của mình, cho rằng bản thân lợi hại cũng không phải dựa vào nhà cô ta, nhưng chung quy cô ta vẫn là người Lee gia, người khác kính trọng thuận theo cô ta chẳng lẽ thật sự đều xem ở thực lực cùng với năng lực của cô ta sao?

Chuyện vận chuyển gặp chuyện hai ngày trước, liên tiếp bị hai đoàn người cướp mất tiêu bản dịch dinh dưỡng, bản thân cô ta đuổi theo cũng không đuổi được, toàn bộ những người kia đều đã chạy trốn mất, mặc dù chuyện náo lớn như vậy, nhưng cấp trên cũng không trách phạt cô ta nửa câu, còn an ủi cô ta nói bản thân đã tận lực.

Thật sự vì năng lực của bản thân cô ta sao?

Nếu đổi lại là một người tu hành có thực lực ngang ngửa nhưng không có bối cảnh, sau khi người đó thất bại sẽ giải quyết giống như cô ta, làm như không có bất cứ chuyện gì xảy ra sao?

Không!

Có lẽ tất cả cho đến nay đều là nội tâm cô ta tự lừa gạt chính mình, cô ta chỉ tự khiến bản thân không nghĩ tới mà thôi.

Sắc mặt của Lee Yeon Hee tái nhợt, cả người trong nháy mắt giống như đã ném mất hồn, đến cả Tần Dương răn dạy cô ta cũng không kiềm chế được có chút kinh ngạc.

Không phải khi nãy cô còn rất khí thế, rất phách lối sao, sao bỗng nhiên uể oải rồi?

Khi hắn nói những lời này tuy rằng rất cay nghiệt, nhưng chỉ như vậy thôi đã đả kích cô rồi, cô như vậy chẳng phải quá yếu ớt rồi sao?

Mặc dù thấy dáng vẻ mặt mày trắng bệch mất hồn mất vía của Lee Yeon Hee rất thê thảm, nhưng Tần Dương cũng sẽ không đi xin lỗi hoặc nói lời gì đó cho phải.

Tại sao phải xin lỗi?

Tôi nói lời thật lòng, là lời trong lòng!

Gia thế của cô tốt, thông minh, đáng lẽ người phải chịu uất ức là người khác sao? Đáng lẽ phải nên thuận theo tâm ý của cô sao?

Dựa vào cái gì?

Cô ngủ với tôi hay là cắn sao?

Tần Dương thẳng thắn khí hùng liếc mắt nhìn Lee Yeon Hee, thu lại ánh mắt, thản nhiên nói:

- Cô hiện giờ còn có thể có một lựa chọn, đó chính là từ chối tôi chữa bệnh cho Liu Hyo Min, mà lần đánh cuộc này không cách nào phân cao thấp, cô cũng không cần ra mặt làm kẻ ác, cũng có thể giữ gìn sự kiêu ngạo trong lòng cô rồi.

- Không!

Tần Dương vừa nói dứt lời, Lee Yeon Hee giống như bị kim đâm bị thương, đột ngột nhảy dựng lên, đầu thiếu chút nữa đập lên trần xe.

- Anh không thể như vậy, anh đã đáp ứng trị liệu cho Liu Hyo Min được, anh không thể đổi ý!

Tần Dương cười như không cười nhìn Lee Yeon Hee:

- Nhưng tôi trị liệu cho Liu Hyo Min, Park Yong Joong sẽ phải xui xẻo rồi, mà cô dựa theo ước định đánh cuộc còn phải làm vai ác mà cô không muốn, dù sao cô cũng biết không có ai nguyện ý mất mặt quỳ xuống trước mặt người khác...

Trong ánh mắt Lee Yeon Hee nhìn Tần Dương có sự lạnh lẽo.

Anh là ác ma!

Anh có phải đều đã tính hết cả rồi không?

Chính vì lúc trước khi Park Yong Joong nhục mạ anh tôi giữ im lặng, cho nên anh thiết kế một ván bài, không chỉ muốn hủy diệt hoàn toàn Park Yong Joong, mà còn muốn kéo cả tôi xuống vực sâu?

Trong lòng Lee Yeon Hee thậm chí có mấy phần bi phẫn không sao hiểu được. Có lẽ cô ta từ nhỏ tới lớn đều chưa từng trải qua chuyện như vậy, người ngoài gia tộc cung kính e sợ cô ta, người trong gia tộc cưng chiều yêu thương cô ta, các sư huynh ái mộ, bảo vệ, chăm sóc cô ta, có ai sẽ giống như Tần Dương nói những lời độc mồm độc miệng không hề nể mặt giống như dao găm xông thẳng tới chứ?

Lee Yeon Hee mạnh mẽ cắn môi, trong lòng vô cùng kiên quyết.

Đúng vậy, bất kể hắn tính kế mình ra sao, nhưng lời đánh giá của hắn khi nãy với mình quả thật không sai, đây chính là lời bình khiến người khác không kiềm chế được hận chính mình.

Lee Yeon Hee nghiêng người quay ra hàng ghế phía sau, cung kính cúi người với Tần Dương:

- Tần tiên sinh, tôi xin lỗi với lời nói và việc làm lúc trước. Từ giờ trở đi tôi sẽ hoàn toàn nghe theo sắp xếp của anh trong việc trị liệu cho Liu Hyo Min, chấp nhận yêu cầu mà anh đưa ra, nếu như anh thật sự trị khỏi cho Liu Hyo Min, phía bên Park Yong Joong tôi làm là được, tôi nhất định sẽ khiến gã đúng hạn xuất hiện trước cửa bệnh viện Seoul quỳ xuống nhận lỗi với anh!

Giọng nói của Lee Yeon Hee cũng không dõng dạc, thậm chí có phần lạnh lẽo, nhưng lại có thể khiến người dễ dàng nghe ra được sự quyết tâm trong đó.

Khóe miệng Tần Dương nhếch lên, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng nở nụ cười:

- Như vậy mới đúng, cầu người phải có dáng vẻ cầu người, làm người phải có đạo lý làm người, vừa cầu tôi làm việc, chuyện vừa giúp đỡ người khác đối phó với tôi như vậy cũng không phải là thói quen tốt gì đâu.

Lee Yeon Hee thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, nhưng lúc này đây cô ta không phản bác lại nữa, cũng không biện giải cho chính mình, chỉ dứt khoát đáp ứng:

- Vâng, Tần tiên sinh, anh nói rất đúng!

Thái độ của Lee Yeon Hee đã thấp đến mức độ này rồi, Tần Dương đương nhiên sẽ không tiếp tục châm chọc cô ta nữa. Làm người phải để lại một con đường, sau này còn lại gặp mặt nữa, à, là về sau còn dễ gặp mặt...

- Được, nếu chúng ta đã thỏa thuận rồi, thì chuyện còn lại đơn giản thôi.

Lee Yeon Hee cung kính hỏi:

- Tần tiên sinh, không biết chân của Liu Hyo Min có thể khôi phục tới mức độ nào?

Tần Dương lười biếng dựa người lên ghế, thản nhiên nói:

- Đảm bảo theo dự đoán thì cô ta có thể tự chống gậy đi lại, kết quả tốt thì cô ta có thể tự đi đường, chẳng qua không thể đi lại trong thời gian dài thôi.

Hai mắt Liu Hyo Min lập tức mở to, trong ánh mắt lộ ra dáng vẻ kinh ngạc vui mừng khó có thể che dấu:

- Tần tiên sinh, ý anh muốn nói cô ấy còn có thể đứng dậy tự đi lại sao?

Tần Dương mỉm cười:

- Cô ta là bạn của cô, chẳng lẽ cô không hi vọng được nhìn thấy cô ta đứng dậy sao?

- Đương nhiên tôi hi vọng rồi!

Giọng nói của Lee Yeon Hee gấp gáp trả lời:

- Chẳng qua trước đó khi ở trong bệnh viện anh không phải nói chỉ có thể khôi phục tri giác và năng lực cử động của cô ấy, tránh nguy hiểm bị cắt chân thôi sao?

Tần Dương lười biếng trả lời:

- Đúng vậy, tôi không phải đã đánh cược với Park Yong Joong rồi sao, đương nhiên tôi phải giữ lại cho bản thân một con đường lui, hơn nữa nếu muốn khôi phục cho chân của cô ta tự đi đường được thì cũng không phải chỉ nửa tháng là có thể làm được, còn cần phải trị liệu lâu dài, chẳng lẽ tôi và gã đánh cuộc còn phải đợi đến nửa năm, một năm sau ư, chuyện vả mặt báo thù như vậy qua đêm cũng ngại lâu, nửa tháng đã rất lâu rồi!

Lee Yeon Hee nghe xong lời Tần Dương nói, tâm trạng nhất thời vô cùng phức tạp.

Kinh ngạc vui mừng chính là chân của Liu Hyo Min lại có thể trị tốt tới mức tự đi lại được, kinh ngạc là thật không ngờ y thuật của Tần Dương cao siêu như vậy, nhiều chuyên gia như vậy cũng hết cách giữ vững chân của cô ta, nhưng hắn không chỉ giữ lại được chân của cô ta, mà còn có thể khiến cô ta đi lại bình thường, y thuật như vậy thật sự quá dọa người rồi!

Nếu không phải khi nãy cô ta tỏ thái độ kiên định, sợ rằng Tần Dương cũng sẽ không nói thật với cô ta đâu nhỉ.

Tên này ngày đó chỉ tiện tay cũng đã tính toán mình rồi, hơn nữa con cho mình đường lui, tâm tư này quả thật vô cùng tinh tế.

Park Yong Joong chết chắc rồi!
Bình Luận (0)
Comment