Chương 1242: Tôi nói rõ trước một chút
Park Yong Joong!
Lee Yeon Hee cắn răng, tôi cho anh ở lại là hi vọng anh hiệp trợ hoặc thảo luận cùng với Tần Dương, cùng chữa trị với Liu Hyo Min, nhưng mà anh lại sỉ nhục người ta, còn sỉ nhục sư phụ của người ta, như vậy mới hoàn toàn chọc giận người ta, hơn nữa anh còn ngu xuẩn chủ động đăng bài viết và đăng video clip, như vậy cũng đừng trách tôi không giúp anh!
So với chân của Liu Hyo Min, mười Park Yong Joong cũng không tính là gì!
Có thể khiến Liu Hyo Min khỏe lại, đời này của mình cũng không cần phải gánh áy náy nữa, những chuyện khác đều không coi là chuyện gì!
Mặc dù lời Tần Dương nói cay nghiệt, nhưng cũng nói rất có đạo lý, bất cứ chuyện gì cũng phải làm tốt, chung quy phải có thái độ quyết đoán, chung quy phải có lựa chọn, muốn ai thì cũng phải thuận theo chính mình, chỗ tốt gì cũng phải chiếm, nào có chuyện tốt như vậy chứ?
Lee Yeon Hee trầm mặc, Tần Dương thấy cô ta biểu lộ vẻ mặt phức tạp như vậy chỉ cười, không nói thêm lời nào nữa.
Tài xế và Thược Dược ngồi cùng hàng phía trước trong toàn bộ quá trình trò chuyện đều không ngắt lời dù chỉ một câu, nhưng nghe đến đó, trên khuôn mặt hai người lại có thần sắc không giống nhau.
Thược Dược là vui vẻ và đắc ý, lão đại bưu hãn như vậy đấy, người Sam Sam Lee gia thì như thế nào, đại mỹ nữ thì như thế nào, kiêu ngạo thì như thế nào, còn không phải bị lão đại giáo huấn thành dễ bảo đó sao?
Tâm trạng của tài xế thì bực tức, nhưng trong lòng đồng thời cũng vô cùng bàng hoàng.
Người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Lại có thể răn dạy tiểu thư như vậy, mà tiểu thư vẫn còn tỏ rõ kính cẩn nghe theo, cuối cùng còn ngoan ngoãn khuất phục.
Xe đi tới một khu vực nhà nhỏ hoàn cảnh thanh tịnh đẹp đẽ, sau đó tiến vào bên trong một căn biệt thự.
- Đây là nhà của tôi, hoàn cảnh khá thanh tĩnh, tôi đón Liu Hyo Min tới đây chữa bệnh tĩnh dưỡng sẽ tương đối dễ dàng.
Tần Dương mỉm cười, ánh mắt nhìn tới khuôn mặt của Lee Yeon Hee:
- Lee tiểu thư tâm địa đủ hiền lành, tốt với bạn bè tới mức không còn lời nào để nói.
Lee Yeon Hee nghe được lời Tần Dương khích lệ, trên khuôn mặt có vẻ ngượng ngùng không được tự nhiên, liên tưởng tới lời Tần Dương nói trước đó, cô ta cảm thấy đây là Tần Dương đang vả mặt cô ta.
- Thương thế của cô ấy xác thực là do tôi... chúng tôi cũng là bạn tốt, cần phải như vậy.
Tần Dương cũng không tiếp tục truy hỏi đến cùng là chuyện gì, gật đầu nói:
- Đi thôi, hôm nay là lần trị liệu đầu tiên, chuyện phải bận bịu cũng không phải là nửa lần hay một lần đâu.
- Vâng, Tần tiên sinh!
Lee Yeon Hee kính cẩn lên tiếng nghe theo, sau đó đích thân dẫn Tần Dương đi vào trong biệt thự.
Trong biệt thự ngoại trừ hai người hầu ra cũng không có bất kỳ người nào khác, xem ra nơi này chỉ có một mình Lee Yeon Hee ở mà thôi.
Liu Hyo Min nằm trên giường, thấy Tần Dương tới, trên khuôn mặt lộ ra dáng vẻ mong đợi.
Cô ta đã phải chịu đau đớn quá lâu, loại đau đớn dần dần bị bóng tối cắn nuốt này cho dù chỉ thêm một ngày cô ta cũng không muốn tiếp nhận nữa.
Vốn dĩ cô ta đã tuyệt vọng, nhưng sau đó Tần Dương lại xuất hiện, giọng nói ôn hòa nói cho cô ta biết hắn có thể trị khỏi chân cho cô ta.
Cô ta không cần phải cắt chân nữa!
Mặc dù hai chân không cảm giác, không thể cử động được, nhưng Liu Hyo Min vẫn nỗ lực dùng hai tay chống đỡ thân thể của mình chào hỏi Tần Dương.
- Tần tiên sinh!
Tần Dương cười ôn hòa nói:
- Không sao, cô nằm là được, việc cần phải làm hôm nay cũng không phức tạp, trước tiên ngâm chân của cô, rồi châm cứu một lúc là được, sẽ không thống khổ lắm đâu.
Trên khuôn mặt của Liu Hyo Min thể hiện nụ cười thấp thỏm chờ mong:
- Làm phiền Tần tiên sinh rồi, nếu như có thể cảm nhận được cơn đau đớn trên đùi, như vậy ngược lại là một loại hạnh phúc.
Tần Dương bật cười. Hắn là bác sĩ, đã từng gặp rất nhiều chứng bệnh, đương nhiên hiểu được rất rõ loại cảm thụ này.
- Không cần lo lắng, hai chân của cô sẽ nhanh chóng cảm nhận được tri giác thôi.
Tần Dương không tiếp tục nhiều lời với Liu Hyo Min nữa, mà trực tiếp đi tới phòng bếp, rất nhiều dược vật đều cần qua xử lý đặc biệt. Hôm nay là lần trị liệu đầu tiên, không chỉ cần uống chút thuốc, mà còn phải dùng nước thuốc ngâm chân, cuối cùng còn cần châm cứu, có thể nói là ba cửa đều cần!
Lee Yeon Hee đứng bên cạnh, cẩn thận hỏi:
- Cần giúp đỡ không?
Tần Dương quay đầu nhìn Lee Yeon Hee, thấy vẻ mặt cô ta thấp thỏm chờ mong kia, liền tiện tay đưa một túi dược liệu cho Lee Yeon Hee.
- Cắt chúng thành từng đoạn ngắn, cuối cùng nghiền toàn bộ thành bột!
Lee Yeon Hee đáp một câu, nhận lấy dược liệu, rất nhanh, một cái nồi, một cái thùng lớn đồng thời được đặt trên bếp gas, bắt đầu nấu lên.
Đại khái khoảng một giờ sau, Tần Dương chia phần thuốc đã nấu xong làm ba, bưng lên một phần, chỉ nồi nước thuốc nóng hôi hổi, phân phó:
- Đổ vào thùng lớn, nhấc vào trong nhà, chuẩn bị thêm hai nồi nước nóng lớn.
Lee Yeon Hee ngoan ngoãn dựa theo sự phân phó của Tần Dương đổ nước thuốc vào thùng lớn, sau đó xách thùng nước đi tới phòng của Liu Hyo Min, ở trong phòng đã đặt sẵn thùng gỗ lớn.
- Liu tiểu thư, trước khi trị liệu, tôi phải nói rõ một chút, vì tôi phải mát xa và châm cứu cho cô, cho nên tôi sẽ có một số tiếp xúc nhất định với thân thể của cô.
Khuôn mặt của Liu Hyo Min ửng hồng, nhưng vẫn không hề do dự mà gật đầu:
- Không sao.
Tần Dương ừ một tiếng, đưa chén thuốc ấm áp trong tay cho Liu Hyo Min:
- Cầm lấy nó uống đi.
Liu Hyo Min dùng hai tay bưng lấy, uống một ngụm, rất đắng, nhưng lại vừa ấm, nhịn sự đắng chát trong miệng uống toàn bộ chén thuốc.
Tần Dương nhận lấy chén không, sau đó chỉ huy cho Lee Yeon Hee đổ nồi nước thuốc lớn vào trong thùng gỗ, đổ thêm hai thùng nước ấm, thử nhiệt độ nước thuốc một chút, thỏa mãn gật đầu.
- Liu tiểu thư, bây giờ cô cần ngồi vào trong thùng gỗ ngâm nửa người dưới của cô, không cần mặc quần dài.... Lee tiểu thư, cô giúp cô ấy một chút.
Tần Dương dứt lời liền xoay người, bày ra dáng vẻ phi lễ chớ nhìn.
Khuôn mặt của Liu Hyo Min ửng hồng giống như phun ra máu, nhưng cô ta coi như cũng biết dược lực của những thứ thuốc này cũng phải thông qua lỗ chân lông tiến vào da thịt, mặc quần nhất định sẽ ảnh hưởng sự hấp thụ dược lực, cho nên dù có xấu hổ, nhưng cô ta vẫn kiên định vươn hai tay ra, được Lee Yeon Hee giúp đỡ cởi bỏ quần dài, lộ ra chiếc quần sịp màu đen bên trong.
Lee Yeon Hee ôm Liu Hyo Min ngồi vào trong thùng tắm, nước thuốc màu đen gần như lập tức che mất nửa người dưới của cô ta. Nước thuốc nóng hổi kích thích làn da phần eo khiến cô ta không kiềm chế được hét lên một tiếng đầy kinh hãi.
- Hả, bị bỏng rồi!
Tần Dương xoay người, mỉm cười nói:
- Nhẫn nhịn một chút, nhiệt độ dưới lỗ chân lông mới có thể đều nở ra, dược lực mới có thể thẩm thấu vào bên trong tốt hơn.
Liu Hyo Min cắn chặt môi, không để bản thân tiếp tục kêu rên thành tiếng nữa.
Nước thuốc nóng bỏng kích thích làn da của cô ta, cô ta cảm giác bản thân dường như sắp bị bỏng thành quen rồi. Cô ta cố nín nhịn, cảm thụ một dòng nhiệt lưu không ngừng thông qua lỗ chân lông thẩm thấu vào bên trong.
Liu Hyo Min cảm nhận được lớn nhất là ở vị trí hai chân trở lên, nhưng từ cảm giác của cô ta ở phía chân trở lên cũng có đoán được phần chân mất đi tri giác của cô ta lúc này hẳn cũng như vậy, chẳng qua cô ta không cảm nhận được mà thôi.
Tần Dương đã bước tới, nhúng bàn tay vào trong làn nước thuốc đen ngòm, bắt đầu mát xa cho Liu Hyo Min.