Chương 1243: Đây là mình nợ cậu!
Phương pháp mát xa đương nhiên là để kích thích huyệt vị, nhưng đây là dùng khí kình mát xa, mỗi một lần ngón tay của Tần Dương mát xa, nơi đầu ngón tay đều sẽ tỏa ra một sợi nội khí, sợi nội khí này giống như dòng điện không ngừng rót tới từng tấc da tấc thịt được mát xa.
Tay của Tần Dương bắt đầu mát xa từ bàn chân đi thẳng lên trên.
Ban đầu, Liu Hyo Min không cảm giác được Tần Dương mát xa, mặc dù nhìn thấy hắn ôm chân của mình mát xa, nhưng không có cảm giác gì, cho dù xấu hổ nhưng cũng thấy may mắn, nhưng khi tay của Tần Dương mát xa thẳng tới qua đầu gối rồi, cô ta liền có thể cảm nhận được tay của Tần Dương truyền tới cảm giác tê tê giống như những dòng điện nhỏ li ti truyền vào thân thể.
Khi tay của Tần Dương lên dần lên trên hơn nữa, cảm giác tê tê này dần trở nên mạnh mẽ hơn, cái loại cảm giác này khiến cả trái tim cô ta không kìm nén được sự run rẩy, thậm chí cô ta cảm thấy nơi nào đó của bản thân đã sinh ra loại phản ứng sinh lý hoàn toàn không khống chế được nữa rồi.
Hơi thở của Liu Hyo Min ngày càng trở nên to hơn, cô ta cắn chặt môi, không để bản thân không kiềm chế được ngâm lên thành tiếng.
Nét mặt của Tần Dương chuyên chú, thậm chí phải nói là có chút nghiêm túc, trên trán, trên cánh mũi của hắn mơ hồ có vệt mồ hôi.
Liu Hyo Min nhìn một người đàn ông gần trong gang tấc như vậy, tâm tư rối như bòng bong.
Tay của Tần Dương dường như chứa ma lực, mỗi một lần ấn khiến cho Liu Hyo Min cảm giác như điện giật, cả người tựa như khẽ run lên, đó là một loại cảm giác đón sóng bay lên.
Từng đợt sóng triều tới khiến lòng của cô ta dần dần bay lên, đến khi cô ta dường như không kiềm chế được muốn bay lên ngọn sóng triều cao nhất thì Tần Dương rụt tay lại, dùng mu bàn tay lau mồ hôi, sau đó nắm lấy một chân khác của cô ta, tiếp tục mát xa từ đầu.
Cảm giác điện giật đột ngột biến mất, Liu Hyo Min dường như đang bay đến giữa không trung lại như lập tức ngã chúi đầu xuống đáy cốc, trong lòng dường như trở nên trống rỗng một cách kinh ngạc, tựa như có chút không nỡ bỏ tay của hắn đi.
Loại cảm xúc kinh ngạc này khiến Liu Hyo Min xấu hổ muốn chết. Có một số chuyện mặc dù cô ta chưa từng trải qua, nhưng cô ta cũng đã từng gặp đủ loại miêu tả trên sách vở rồi.
Đây là phản ứng tự nhiên khi một người đàn ông và một người phụ nữ làm chuyện thân mật nhất tới thời điểm quan trọng nhất.
Cảm giác rất muốn bay cao!
Tần Dương buông thả hai mắt, căn bản cũng không nhìn phản ứng của Liu Hyo Min. Hắn biết cô sẽ có phản ứng như vậy, đây là phản ứng bình thường không thể tránh khỏi của thân thể, hơn nữa loại khí huyết bắt đầu khởi động này thật ra đối với chân của cô ta có chỗ tốt.
Tay của Tần Dương lại một lần nữa mát xa chiếc chân còn lại, chân của Liu Hyo Min đã suy thoái, dáng vẻ vô cùng gầy gò, thật sự không có mỹ cảm gì.
Hơn mười phút đồng hồ sau, tay của Tần Dương một lần nữa mát xa lên vị trí trên đầu gối.
Liu Hyo Min không dễ gì an tĩnh lại từ đợt run khẽ trước, thân người vô thức căng thẳng. Lúc này giống như đã tìm được tư thế lướt sóng thoải mái nhất, tay Tần Dương chỉ mới xoa bóp vài cái, cả trái tim của Liu Hyo Min đã bay lên lần nữa, còn bay cao hơn rất nhiều so với lần trước.
Ngay khi mười ngón tay của Tần Dương một lần nữa mạnh mẽ ấn xuống hai huyệt vị, Liu Hyo Min căng chặt thân thể sợ run lên đột ngột cứng ngắc thẳng băng, cả người không cách nào nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ từ trong cổ họng.
Mặt của Liu Hyo Min đỏ rực, nhắm chặt hai mắt lại, hai tay bưng kín mặt của mình, đến cả hai tai cũng đỏ bừng.
Không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi!
Thật sự quá xấu hổ rồi!
Tay của Tần Dương bỗng nhiên cứng đờ, tay của hắn đang đặt trên đùi cô ta mát xa, đương nhiên cảm thấy được rõ ràng thân thể cô ta đang run rẩy.
Tần Dương do dự một giây, sau đó rút tay của mình từ trong làn nước đen đặc ra, cầm lấy chiếc khăn lông trắng tinh bên cạnh lau tay.
- Lee tiểu thư, mát xa cũng tương đối nhiều rồi, tiếp theo giao cho cô, duy trì độ ấm của nước, ngâm thêm nửa giờ, sau đó cô đổi một bộ quần áo rộng cho cô ấy, sau khi chuẩn bị xong thì gọi tôi.
- Được, Tần tiên sinh!
Lee Yeon Hee cũng không quay đầu nhìn bóng lưng Tần Dương rời khỏi phòng, cô ta đương nhiên đều đã thấy được, Liu Hyo Min có phản ứng như thế nào cô ta cũng đều nhìn thấy cả, về phần khoảnh khắc cuối cùng đó đã xảy ra chuyện gì, cô ta cũng đoán được, hơn nữa thấy Tần Dương mát xa cho Liu Hyo Min, trong lòng cô ta có một loại cảm giác kỳ lạ, dường như có phần bị lây cảm giác theo.
Điều này thật sự khiến người ta phải xấu hổ.
Nhưng cô ta lại không có lời nào để nói, bởi vì cô ta đã nhìn ra Tần Dương mát xa rất nghiêm túc, cô ta nhìn thấy được mồ hôi trên trán cũng như trên cánh mũi của hắn.
Thậm chí trong khoảnh khắc đó, cô ta còn muốn cầm lấy khăn tới lau giúp Tần Dương, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không có ý làm ra động tác thân mật như vậy.
Sau khi bóng lưng Tần Dương hoàn toàn biến mất, Lee Yeon Hee tới gần hơn, khẽ cười nói:
- Được rồi, đừng bưng mặt nữa, anh ta đã đi rồi!
Liu Hyo Min lấy hai tay ra, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng.
Lee Yeon Hee thấy khuôn mặt của Liu Hyo Min như vậy, ánh mắt hơi sững sờ, trên khuôn mặt kia mặc dù phần nhiều là xấu hổ, nhưng cũng có được mấy phần diễm lệ khiến hai mắt người nhìn phải sáng lên.
- Hyo Min, cảm thấy thế nào rồi?
Liu Hyo Min càng xấu hổ hơn:
- Yeon Hee, xấu hổ chết người rồi, cậu cũng đừng cười nhạo mình!
Lee Yeon Hee cười hắc hắc:
- Mình thấy cậu thật thoải mái nha, làm hại mình cũng muốn xin anh ta ấn huyệt giúp mình một chút đấy.
Liu Hyo Min cắn môi phản kích lại:
- Cậu bảo anh ta ấn đi, mình nghĩ anh ta nhất định rất nguyện ý ấn giúp cậu đấy, ấn mỗi một tấc da thịt trên cơ thể của cậu đi!
Khuôn mặt của Lee Yeon Hee lập tức cũng ửng hồng, khẽ quát:
- Nói mò cái gì đấy.
Liu Hyo Min biết chân của mình có hi vọng khôi phục, tâm trạng cũng rất tốt, nói lời hài hước:
- Mình đâu có nói mò, cậu xinh đẹp như vậy, nói không chừng Tần tiên sinh chính vì nể mặt cậu mới trị liệu giúp mình đấy, người ta có tình ý với cậu cũng rất bình thường mà.
Có tình ý?
Trong lòng Lee Yeon Hee có phần chua xót. Khi người ta tính kế mình, đả kích mình chính là không hề lưu tình chút nào đó, người đàn ông này không giống như lần gặp đầu tiên gì cả.
Người này kiêu ngạo ở trong lòng!
Sam Sung Lee gia?
Sư môn của mình?
Sợ rằng toàn bộ hắn đều không coi là gì đâu!
Lee Yeon Hee chuyển đổi chủ đề:
- Đúng rồi, Hyo Min, lúc trước trên đường tới đây Tần tiên sinh đã nói trong nửa tháng anh ta có thể khôi phục tri giác cho cậu, hơn nữa có thể cử động rất nhỏ, nếu kiên trì trị liệu có lẽ nửa năm đến một năm sau cậu có thể tự đi được rồi...
Liu Hyo Min mở to hai mắt, kinh ngạc vui mừng nhìn Lee Yeon Hee:
- Yeon Hee, lời cậu nói là thật sao, không phải đang gạt mình đấy chứ?
Lee Yeon Hee bắt lấy tay của Liu Hyo Min, ánh mắt có phần phức tạp:
- Sao mình có thể lấy chuyện này ra lừa gạt được, đã bao năm qua, mình thật sự là lần đầu tiên xác thực thấy được hi vọng đích thực đấy!
Liu Hyo Min nắm chặt tay của Lee Yeon Hee, nước mắt bỗng nhiên chảy ra từ khóe mắt.
- Có thật không, như vậy thật sự tốt quá, Yeon Hee, cảm ơn cậu vẫn luôn cố gắng, cảm ơn cậu vẫn luôn không từ bỏ giúp mình...
Hốc mắt của Lee Yeon Hee cũng ửng hồng, hai mắt rũ xuống, hàng lông mi thật dài rung động:
- Đây là điều mình phải làm, đây là mình nợ cậu!