Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1234 - Chương 1244: Chi Bằng Thì Tôi Mát Xa Cho Tần Tiên Sinh Một Lúc?

Chương 1244: Chi bằng thì tôi mát xa cho Tần tiên sinh một lúc?
 

Khi Tần Dương một lần nữa trở căn phòng thì thần sắc đã bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát hai chân của Liu Hyo Min một chút, hài lòng gật đầu khẽ.

Mặc dù chỉ ngâm khoảng một giờ đồng hồ, nhưng dưới phương pháp mát xa đặc biệt của hắn, lỗ chân lông trên hai đùi đều đã mở ra, toàn bộ dược lực đều đã thấm sâu vào trong da thịt.

Có lẽ người thướng khó có thể quan sát ra được sự khác biệt giữa trước và sau, nhưng khi Tần Dương dùng nội khí tràn vào trong kiểm tra có thể cảm giác được sự khác biệt rõ ràng giữa trước và sau, điều này đã hoàn toàn chứng minh cách nghĩ của Tần Dương trước đó là chính xác.

Nửa tháng khiến hai chân của Liu Hyo Min khôi phục tri giác, hơn nữa còn có năng lực có thể cử động, điều này tuyệt đối không có vấn đề gì.

Tần Dương lấy châm Quan Âm ra bắt đầu châm cứu cho Liu Hyo Min.

Khi Liu Hyo Min một lần nữa đối mặt với Tần Dương, trong lòng đều ngập tràn sự xấu hổ, dù sao cô ta vậy mà lại có thể đạt tới cao trào dưới bàn tay của một người đàn ông, mà còn là trong khi đang ngâm thuốc nữa!

Cũng may Tần Dương vốn không nhắc tới chuyện lúc trước, nếu không Liu Hyo Min sợ rằng sẽ thật sự xấu hổ tới chết sống mất.

Ngân châm trị liệu không bao lâu, Liu Hyo Min đã kinh ngạc mở to hai mắt.

- Chỗ này của tôi có chút mỏi, trướng...

Liu Hyo Min chỉ vị trí đầu gối trên chân của cô ta, vị trí này lúc trước dường như đã không có cảm giác, hôm nay chỉ mới châm cứu một lát mà cô ta đã cảm nhận được nhức mỏi, trướng, điều này khiến cô ta rất kinh ngạc xen lẫn vui mừng, càng tin tưởng chân của mình có thể thật sự được chữa khỏi.

Tần Dương khẽ mỉm cười:

- Như vậy là bình thường, dây thần kinh ở đầu gối của cô và cơ thể vẫn còn chưa hoàn toàn bị hoại tử hoặc bị suy thoái, tôi dùng ngân châm đả thông kinh lạc, kim châm kết nối lại nên đương nhiên cô có thể cảm giác được mỏi, trướng hoặc đau đớn, tôi phải đả thông kinh mạch một đường từ trên xuống dưới, kích thích sự sống, để chúng nó có sức sống lại một lần nữa.

Liu Hyo Min kích động cắn môi, thời gian càng dần trôi qua, cảm giác dòng điện nhỏ bé như đang tán loạn trong chân ngày càng rõ ràng hơn, hơn nữa giống như những gì Tần Dương miêu tả, cô ta cảm giác được rõ ràng sự mỏi trướng đang kéo dài thuận theo hướng chân của mình.

Nếu như nói sự cảm nhận ở khoảng thời gian ngắn trước của cô ta là sa mạc đang không ngừng ăn mòn ốc đảo, vậy thì bây giờ cảm giác giống như ánh mặt trời di chuyển chiếu rọi từng chút một, mà bóng đêm thâm trầm cũng dần chậm rãi lui bước đi.

Tần Dương lần lượt châm cứu khoảng nửa giờ, sau đó rút bỏ toàn bộ ngân châm, sắc mặt có phần mệt mỏi.

Chứng bệnh của Liu Hyo Min rất nặng, phải đả thông những kinh mạch bị suy thoái kia đi, còn phải khống chế lượng nội khí, còn phải khống chế ngân châm và phối hợp với kim châm, mỗi lần dùng phương thức ngân châm thi triển khí kình tính ra vô cùng không dễ dàng gì.

Nửa giờ sau, dù Tần Dương là cao thủ cảnh giới Đại Thành, tố chất thân thể khác hẳn so với người thường, nhưng cũng không gánh được quá nhiều, dù sao việc trị liệu kia không chỉ dựa vào lực lượng nội khí, mà còn ở thủ pháp khống chế tinh diệu, việc này không thể sai một chút nào được, mà một chút này chính là chỗ tinh túy của châm Quan Âm, nếu không ai cầm mấy cây ngân châm cắm xuống, sau đó rót nội khi vào mà có thể chữa bệnh được thì châm Quan Âm cũng sẽ không được gọi là tuyệt học sư môn nữa rồi.

Lee Yeon Hee đương nhiên đã nhìn ra Tần Dương mệt mỏi, trong lòng không kiềm chế được sinh ra mấy phần cảm kích.

Mặc dù Tần Dương oán hận cô ta nhiều lần, nhưng cẩn thận tự đánh giá lại dường như thật ra đều do chính cô ta tạo ra, quả thật khó trách được Tần Dương. Thấy Tần Dương tận tâm tận lực châm cứu chữa trị cho Liu Hyo Min như vậy, Lee Yeon Hee không muốn cảm kích thì cũng quá máu lạnh rồi.

- Tần tiên sinh, anh cực khổ rồi!

Tần Dương nghe ra được kính ngữ cùng với cảm kích từ tận đáy lòng trong lời nói của Lee Yeon Hee, hắn hơi kinh ngạc liếc nhìn Lee Yeon Hee, mỉm cười nói:

- Vẫn tốt.

Lee Yeon Hee đã nhìn thấy hết được vẻ hơi kinh ngạc này của Tần Dương, quả thật khiến Lee Yeon Hee nhất thời không biết nên nói gì. Cô ta thật lòng nói tiếng cảm ơn, vậy mà anh lại nhìn cô ta như vậy, chẳng lẽ hình tượng của cô ta trong lòng anh thấp tới vậy sao?

Một phú nhị đại ngang ngược không hiểu chuyện?

Tần Dương thu lại ngân châm của mình, cất châm vào túi, phân phó:

- Châm cứu hôm nay đã xong, đợi lát nữa cô uống hai phần thuốc đã sắc còn lại là được.

Liu Hyo Min cẩn thận hỏi:

- Còn cần pha nước thuốc không?

Tần Dương lắc đầu:

- Dược lực hấp thụ hôm nay đã đủ rồi, trưa mai lại pha, cô chỉ cần uống phần thuốc tôi đã sắc là được, còn lại chính là nghỉ ngơi cho khỏe, nghỉ ngơi tốt cũng có thể trợ giúp cơ thể hồi phục!

- Được, Tần tiên sinh, đã làm phiền anh rồi!

- Nghỉ ngơi cho khỏe đi, chiều nay tôi lại tới!

Lee Yeon Hee dặn dò Liu Hyo Min hai câu, sau đó đưa Tần Dương xuống tầng.

- Tần tiên sinh, tôi thấy anh có hơi mệt mỏi, chi bằng nghỉ ngơi một chút trước đi, uống chén trà?

Tần Dương bận rộn một hồi, quả thật có chút mệt mỏi, gật đầu nói:

- Được!

Ba người xuống phòng khách, Lee Yeon Hee bảo người hầu bưng trà cụ lên, đích thân nấu nước pha trà cho Tần Dương, Tần Dương tựa người lên ghế sô pha nghỉ ngơi, tư thế tương đối tùy ý mà thoải mái.

Lee Yeon Hee vừa nấu nước pha trà vừa nói:

- Tần tiên sinh, thuật châm cứu anh thi triển khi nãy thật kỳ lạ, đây là tuyệt học sư môn của anh sao?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng, châm Quan Âm xuất hiện, Diêm Vương phải nhường đường, đây là bộ thuật châm cứu lợi hại nhất của y thuật của sư phụ tôi, đương nhiên y thuật của người ở phương diện khác cũng rất lợi hại.

Lee Yeon Hee hôm nay xác thực đã được mở rộng tầm mắt. Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới châm cứu có thể nghịch thiên tới trình độ này. Trong nhận thức của cô ta trước kia, châm cứu không phải chỉ là chọc mấy cây châm vào huyệt vị nhẹ nhàng vân vê hay sao?

Lee Yeon Hee thật lòng khen ngợi:

- Hôm nay thật sự đã được thêm kiến thức, thì ra ngân châm còn có thể sử dụng như vậy!

Tần Dương bật cười, không nói gì.

Lee Yeon Hee ngẫm nghĩ:

- Thi triển bộ thuật châm cứu này rất hao phí tinh lực ư mà thấy dáng vẻ của anh mệt mỏi như vậy?

Tần Dương gật đầu:

- Nếu như là vào một năm trước, trước khi tôi còn chưa bước vào cảnh giới Đại Thành thì tôi không cách nào điều khiển được mười ba kim châm, khi đó sợ rằng muốn trị cho cô ấy sẽ rắc rối hơn nhiều. Hiện giờ mặc dù hiệu quả đã tốt hơn, nhưng lần đầu thi châm vẫn còn phải mệt mỏi lắm, châm cứu lần thứ nhất không kém gì chiến đấu một trận toàn lực với một cao thủ cả...

Lee Yeon Hee bưng bình nấu nước nhỏ lên, rót hai chén trà, sau đó dùng hai tay dâng một ly trà cho Tần Dương:

- Mời uống trà!

Tần Dương nhận lấy chén trà nhỏ, đổ một ngụm trà trong chén trà còn hơi nóng vào miệng, một loại hương trà nồng đạm quanh quẩn nơi cổ họng.

Tần Dương đặt chén trà xuống, thoải mái dựa người lên ghế sô pha, khen ngợi:

- Trà ngon, nếu lúc này có một nhân viên mát xa chuyên nghiệp nữa thì càng thư thái hơn!

Lee Yeon Hee nghe thấy lời Tần Dương nói, ánh mắt biểu lộ thần sắc do dự, hai, ba giây sau, cô ta cắn răng, dường như đã hạ quyết tâm:

- Tôi từng học mát xa, chi bằng để tôi mát xa cho Tần tiên sinh một chút được không?

Tần Dương kinh ngạc nhìn Lee Yeon Hee:

- Cô?

Lee Yeon Hee khẳng định gật đầu:

- Sức khỏe của sư phụ tôi không tốt lắm, trước kia tôi thường hay mát xa giúp người giảm đau đớn, dần dà cũng biết cách.

Tần Dương có chút hăng hái nhìn Lee Yeon Hee, bỗng nhiên cười nói:

- Được đấy, nếu cô không có vấn đề gì thì tôi đương nhiên càng không có vấn đề gì cả!
Bình Luận (0)
Comment