Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1235 - Chương 1245: Ai Thiếu Mắng Chứ?

Chương 1245: Ai thiếu mắng chứ?
 

Khi Tần Dương nói tới mát xa vốn chỉ thuận miệng, hắn cũng chưa từng muốn Lee Yeon Hee mát xa cho mình, nhưng Lee Yeon Hee lại chủ động mở miệng, điều này khiến Tần Dương thoáng có bất ngờ.

Nhưng cho dù có bất ngờ hay không, có người mát xa là chuyện tốt, huống hồ đối phương còn là đại tiểu thư Lee gia, tại sao phải từ chối chứ?

Việc này cho dù lấy ra để bức ép thì cũng có tư cách để bức ép mà.

Lee Yeon Hee thấy Tần Dương đáp ứng, lại rót cho Tần Dương một chén trà đặt trước mặt, sau đó mới đứng dậy đi tới phía sau sô pha.

Tần Dương tựa người lên ghế sô pha, cảm thấy hai cánh tay mềm mại vươn từ đằng sau tới, đặt trên vai của mình, bắt đầu nắn bóp.

- Tôi cũng là người tu hành, tố chất thân thể rất tốt, cường độ có thể hơi lớn một chút... Ừ, cường độ kia phù hợp...

Tần Dương cũng không khách khí với Lee Yeon Hee, chủ động bảo đối phương tăng sức lực lên một phần, dù sao xương thân thể của hắn chính là xương cốt thép đấy, cường độ mát xa bình thường căn bản chẳng tạo được chút tác dụng gì.

Thược Dược thấy Lee Yeon Hee mát xa cho Tần Dương, thần sắc bình tĩnh ngồi xuống vị trí Lee Yeon Hee pha trà trước đó, tiếp nhận công việc pha trà, nụ cười trên khuôn mặt dần thả lỏng, nhếch khóe miệng lên hai phần.

Thủ pháp mát xa của Lee Yeon Hee thật sự không tồi, trước tiên xoa bóp hai vai, sau đó mát xa đầu, qua một đợt mát xa, Tần Dương thật sự có cảm giác tinh thần và toàn thân sảng khóa, nhẹ nhàng hơn.

- Thủ pháp rất tốt đấy, đúng rồi, sư môn của cô là môn phái nào, hoặc là nói sư phụ của cô là ai, hẳn rất lợi hại nhỉ?

Tần Dương vừa hưởng thụ động tác mát xa của Lee Yeon Hee, vừa thuận miệng hỏi, giọng nói cũng lười biếng giống như vai và cơ thể của hắn.

Khóe miệng của Lee Yeon Hee nhếch lên, hiện giờ mới hỏi sư môn của mình là ai, trước kia khi anh nói muốn giẫm đạp sư môn của tôi cũng không khách khí như vậy.

- Sư phụ của tôi là Jang Jeong Hwan...

Tần Dương hơi sững sờ, hai mắt đang nhắm lập tức mở bừng:

- Jang Jeong Hwan? Cao thủ đệ nhất Hàn Quốc?

Ánh mắt của Lee Yeon Hee có mấy phần phức tạp, khẽ ừ một tiếng.

Tần Dương cười nói:

- Cô là người của Lee gia, tôi đã đoán được sư môn của cô rất lợi hại, khẳng định có một sư phụ lợi hại, nào ngờ cô lại bái ông ta làm sư. Ông ta chính là nhân vật truyền kỳ trong giới tu hành Hàn Quốc các cô đấy, được công nhận là cao thủ đệ nhất Hàn Quốc đấy.

Lee Yeon Hee bĩu môi, không lên tiếng.

Giọng điệu của Tần Dương mặc dù có chút than sợ hãi và bất ngờ, mặc dù đang tán dương Jang Jeong Hwan lợi hại, nhưng Lee Yeon Hee cũng không thực sự nghe được từ trong lời nói đó sự khuynh mộ hoặc kính nể.

Mặc dù trong lòng Lee Yeon Hee kiêu ngạo thay sư phụ của mình, biết hắn ta rất lợi hại, nhưng cũng không cuồng vọng tới mức cho rằng sư phụ có thể quét ngang giới tu hành Trung Quốc. Sư phụ đã từng nói những người tu hành trong những gia tộc hào môn tu hành Trung Quốc có rất nhiều lão già có lẽ đã tị thế, mỗi một người đều có thực lực khủng bố, có rất nhiều người đến hắn ta cũng không phải là đối thủ...

Đây cũng là lý do vì sao khi hôm nay Tần Dương châm chọc nói muốn san bằng sư môn của cô ta, mặc dù trong lòng cô ta phẫn uất, nhưng cũng có sự không biết nên làm thế nào.

Trung Quốc là nơi khởi nguồn của người tu hành phương Đông, đã truyền thừa phương pháp tu hành được ngàn năm, số lượng người tu hành khổng lồ, những gia tộc lâu đời hoặc môn phái truyền thừa ngàn năm có nội tình sâu sắc khiến ai nấy cũng không thể so sánh được.

Tần Dương thấy Lee Yeon Hee không nói chuyện cũng ngậm miệng lại, nhưng trong lòng đang suy tư. Đệ tử của đệ nhất cao thủ sẽ gia nhập tổ chức nào đây?

Hẳn không phải là cảnh sát, cũng không phải đặc công, có lẽ hẳn thuộc tổ chức tu hành phía chính phủ Hàn Quốc, nhiệm vụ chấp hành ngày thường bên phía chính phủ sẽ phái người tu hành ra tay, có cơ cấu tổ chức như Long Tổ của Trung Quốc vậy.

Lee Yeon Hee xoa bóp cho Tần Dương khoảng hai mươi phút liền ngừng tay, Tần Dương lần này ngược lại nghiêm túc nói lời cảm tạ:

- Cảm ơn, thủ pháp không tồi, bây giờ tôi đã thoải mái hơn rồi!

Lee Yeon Hee nghe thấy Tần Dương nghiêm túc nói lời cảm ơn cũng hơi sửng sốt một chút. Không biết vì sao trong lòng cô ta lại dâng trào chút cảm xúc vui vẻ.

- Không cần khách khí, anh cũng vì trị liệu cho bệnh của Hyo Min nên mới mệt mỏi như vậy, cũng vì tôi mới ra tay, tôi làm chút chuyện cũng là lẽ đương nhiên.

Tần Dương chớp mắt, cười tủm tỉm nói:

- Vậy sau mỗi lần tôi châm cứu, cô đều sẽ giúp tôi mát xa một chút, thế nào?

Lee Yeon Hee hơi sửng sốt, tâm trạng không hiểu sao có phần phức tạp. Anh thật sự coi tôi đây là chuyên viên mát xa đấy à?

Tần Dương không đợi Lee Yeon Hee trả lời đã chủ động hủy bỏ đề nghị:

- Chọc cô chơi thôi, cũng chỉ có lần đầu tiên mới mệt mỏi như vậy, sau này sẽ nhẹ nhàng hơn rồi, tôi cũng không dám làm phiền Lee đại tiểu thư ngày ngày mát xa cho tôi đâu!

Lee Yeon Hee cũng khôi phục sự bình tĩnh, mỉm cười nói:

- Nếu Tần tiên sinh cần, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chuẩn bị một chuyên viên mát xa, để anh giảm bớt sự mệt mỏi, dù sao tôi cũng chỉ tự học lung tung, thủ pháp cũng không coi là chuyên nghiệp gì.

Tần Dương khoát tay, ngồi thẳng người, bưng chén trà trước mặt lên uống một hớp, đứng dậy:

- Không cần cho là thật đâu, tôi chỉ thuận miệng đùa một chút thôi. Được rồi, trà cũng đã uống, mát xa cũng đã xong, cần phải đi rồi!

Lee Yeon Hee giữ lại nói:

- Tần tiên sinh, hiện giờ đã sắp tới giờ ăn cơm rồi, ăn cơm tối rồi hẵng đi chứ?

Tần Dương cười tủm tỉm nhìn Lee Yeon Hee:

- Ăn cơm? Vậy cô uống rượu với tôi không?

Lee Yeon Hee sửng sốt một chút:

- Tần tiên sinh muốn uống rượu, tôi gọi tên Park Min Ho tới nhất định uống với Tần tiên sinh cao hứng.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Tôi không quen anh ta, uống cũng không có hứng, khà khà, cơm tối không ăn, cuộc sống về đêm của Hàn Quốc rất đặc sắc, chúng tôi cũng không muốn ở một chỗ lãng phí thời gian nữa, sau buổi trưa ngày mai cô để người tới khách sạn đón tôi là được, cô không cần đích thân tới đâu!

Trong lòng Lee Yeon Hee dâng trào cảm giác dường như lại bị đùa giỡn, nhưng Tần Dương nói lời dí dỏm, thật ra cũng không có cảm giác tức giận gì, ngược lại thở dài một hơi.

Tần Dương này có đôi lúc nói chuyện rất lạnh lùng, rất cay nghiệt, nhưng khi không tức giận vẫn rất ôn hòa.

- Vậy cũng được, hôm nào đợi tinh thần của Hyo Min tốt một chút, chúng tôi mời anh ăn cơm, tôi sắp xếp tài xế đưa các anh về khách sạn.

- Được!

Tần Dương và Thược Dược tiêu sái rời đi, lên xe, vì có tài xế của Lee Yeon Hee nên hai người đều không nói chuyện với nhau.

Xuống xe, sau khi chiếc xe rời đi, Thược Dược không nhịn được nữa bật cười.

Tần Dương thấy cô cười kỳ quái, không kiềm chế được cũng cười:

- Cô cười cái gì vậy.

Thược Dược cười híp mắt hỏi:

- Ngày hôm qua không phải anh nói rất bực bội sao, hôm nay đã sảng khoái như vậy rồi. Người ta bị anh mắng chửi tới mức mất mặt còn chịu nhận lỗi với anh, còn pha trà rồi mát xa, người ta chính là người Lee gia đấy, sư phụ còn là cao thủ đệ nhất Hàn Quốc, đãi ngộ như vậy nói ra không phải quá bưu hãn rồi sao?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Cô còn nói nữa hôm nay mắng cô ta một trận, tâm tình của tôi thật sự thoải mái hơn nhiều, cô nói xem cô ta có phải được chống lưng nhiều, chuyện nào cũng trôi qua tốt đẹp, nhất định bị tôi mắng cho một trận mới vui vẻ như thường, quan trọng là mắng rồi dường như thái độ trở nên tốt hơn, chẳng lẽ là bị thiếu mắng sao?

Thược Dược trợn trắng mắt nhìn Tần Dương:

- Ai thiếu mắng chứ, anh không thấy trước đó cô ta cũng sắp bùng nổ rồi sao. Tôi cảm thấy là lời nói sau của anh chọc vào sâu bên trong nội tâm của cô ta, khiến cô ta nhớ tới những chuyện khác, dù sao ở Hàn Quốc cũng không phải ai cũng dám mắng cô ta y như anh vậy...
Bình Luận (0)
Comment