Chương 1262: Bà đây không thích anh nữa rồi!
Video của Tần Dương trước cửa bệnh viện Seoul khi còn nổi trên mạng, Tần Dương đã kéo vali hành lý cùng Thược Dược đi tới sân bay rồi.
Điều khiến Tần Dương giật mình là hai người Tần Dương và Thược Dược khi đi tới cửa đăng ký thì đám người ở sân bay lập tức kinh ngạc xen lẫn bất ngờ kêu thành tiếng.
- Tần Dương!
Khi một tiếng kêu này vang lên, càng có nhiều người liếc mắt nhìn tới hướng Tần Dương.
- Thật sự là anh ta!
- Ha ha, làm mưa làm gió ở Hàn Quốc xong rồi, nở mày nở mặt trở về nước à!
- Còn trẻ mà đã lợi hại như vậy rồi, cảm giác bản thân rõ ràng không so sánh được mà!
Trong những lời bàn tán xôn xa có không ít người vọt lên vây xung quanh Tần Dương, Thược Dược đứng bên cạnh là người trấn định đầu tiên kéo vali hành lý của mình, vẻ mặt không thay đổi sắc thái đi qua bên cạnh Tần Dương, giống như chỉ là người qua đường, khi đi lướt qua nhau còn hài hước chớp mắt với Tần Dương.
Mặc dù Tần Dương sắp xếp cho Thược Dược một thân phận là trợ lý riêng của hắn, nhưng dù sao thân phận của Thược Dược cũng là đặc công, bị chú ý càng ít càng tốt, cho nên Thược Dược trực tiếp ném Tần Dương lại, rất không nghĩa khí chuồn đi mất.
- Tần Dương, lần này hành động của anh ở Hàn Quốc khiến người ta hả lòng hả dạ lắm đấy.
- Đại thần, có thể cùng chụp một bức ảnh không?
- Tần Dương, em muốn có chữ ký của anh!
Tần Dương sảng khoái trả lời:
- Các bạn không cần phải nhiệt tình như vậy, như vậy sẽ khiến tôi được tâng bốc mà run rẩy cả người đấy. Tôi cũng như mọi người, có hai mắt một cái mũi, không có gì khác biệt, nếu như mọi người không gấp gáp thì xin hãy nhường lối tránh sang một bên, đừng cản trở người đi đường phía sau.
Đám người vây quanh Tần Dương lập tức cười rộ lên, đều di chuyển bước chân đi tới một cái góc nhỏ bên cạnh.
Tần Dương không cự tuyệt bất cứ ai tới muốn xin mình ký tên giúp, muốn chụp chung cũng bày ra xong tư thế chụp chung, đồng thời trả lời câu hỏi của người khác.
- Liễu Thành Mân à, anh ấy là một cao thủ piano, hiện giờ chúng tôi đã là bạn bè, đã từng đi uống rượu với nhau ở Hàn Quốc mấy lần đấy.
- Park Yong Joong? Có lẽ vốn có chút thù hận với người Trung Quốc chăng, cộng thêm việc tôi còn trẻ như vậy, cho nên mới xem thường tôi đi.
- Lee tiểu thư à, là cô ấy tìm tôi giúp chữa bệnh cho bệnh nhân, cô gái kia khẳng định phải làm người làm chứng rồi, đâu thể bảo tôi tới giúp còn phải chịu bị bắt nạt được.
- Người tu hành? Chính là người đánh nhau lợi hại hơn so với người bình thường một chút đi, thật ra cũng không khác loại nội công mà mọi người hay nói đâu... Đồ đệ? Khà khà, bản thân tôi còn là đồ đệ đây, sao tôi có thể thu đồ đệ được.
- Tại sao phải viết quảng cáo? Vì để kiếm tiền mà, tôi quảng cáo quang minh chính đại, kiếm tiền quang minh chính đại, tôi cũng phải nộp thuế mà, cũng cống hiến vì quốc gia mà.
Tần Dương trả lời rất tùy ý, thi thoảng khiến những người xung quanh rộ lên tiếng cười thân thiện.
Chỉ chốc lát sau, Tần Dương đã hoàn thành yêu cầu ký tên và chụp ảnh chung của đám người xung quanh, lúc này mới chắp tay với mọi người nói:
- Thật ra tôi chỉ là một người bình thường, tôi cũng không phải minh tinh gì, mọi người nếu thích tôi, thấy tôi rất hiền lành thì chào hỏi là được, không cần nhiệt tình như vậy, mọi người như vậy khiến sau này tôi lỡ bay mất rồi thì phải làm sao đây?
Mọi người cười ha ha:
- Chính vì tính cách này của anh, cho dù anh bay rồi chúng tôi vẫn thích anh!
Tần Dương kéo va li hành lý của mình:
- Đi đây, các bạn, có duyên gặp lại!
Trong đám người có giọng nói cất cao hô vang:
- Don Juan! Chúng ta khẳng định có duyên, gặp lại ở buổi hòa nhạc!
Trên khuôn mặt của Tần Dương thể hiện nụ cười:
- Đã đoán được rồi?
Mọi người cười vang lần nữa.
- Lời nhắc nhở của anh rõ ràng tới vậy, nếu chúng tôi còn không đoán được thì chẳng phải tỏ vẻ chỉ số thông minh của chúng tôi thấp quá rồi sao?
- Anh chỉ thiếu khắc mấy chữ buổi hòa nhạc của Miêu Toa ở sân vận động Bắc Kinh lên trán anh thôi đấy!
Tần Dương khoát tay, cười nói:
- Được, đến lúc đó gặp!
Tần Dương rời khỏi đám người, nhìn thấy Thược Dược đang chờ đợi mình đứng cách đó không xa liền kéo theo va li đi tới đó.
- Đi thôi, Tư Đồ Hương đang chờ chúng ta đấy.
Thược Dược tò mò hỏi:
- Tư Đồ Hương?
Tần Dương ngẫm nghĩ một chút, hình như Thược Dược quả thật chưa từng quen biết Tư Đồ Hương, liền giới thiệu đơn giản:
- Bạn của tôi, người trong Ẩn Môn, là ẩn thị của tôi.
Thược Dược mỉm cười nói:
- Nghe tên hình như là mỹ nữ à?
Tần Dương ừ một tiếng, vừa đi ra ngoài vừa giới thiệu đơn giản quan hệ thay đổi giữa mình và Tư Đồ Hương.
Thược Dược chớp mắt, ánh mắt có phần kỳ lạ:
- Ẩn thị cả đời?
Tần Dương đương nhiên hiểu được cảm xúc kỳ lạ trong mắt Thược Dược, thản nhiên nói:
- Cô ấy là ẩn thị của tôi, cũng là người phụ nữ của tôi.
Thược Dược sửng sốt một chút, rồi bỗng cười nói:
- Anh ngược lại rất thẳng thắn tới mức rất nhanh đấy.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Giữa hai chúng ta là giao tình anh em từng cùng trải qua sinh tử, tôi không có gì không thể thẳng thắn với cô cả.
Thược Dược bĩu môi:
- Thật sự đều tình nguyện thẳng thắn nói ra?
Tần Dương không hề do dự gật đầu:
- Đúng vậy.
Thược Dược lập tức hỏi:
- Vậy trừ Tư Đồ Hương ra anh còn có những người phụ nữ khác hả?
Tần Dương không hề do dự mà trả lời:
- Hàn Thanh Thanh là bạn gái của tôi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tôi sẽ kết hôn với cô ấy, ngoài ra còn có hai cô gái khác có quan hệ với tôi, một người là Lý Tư Kỳ, là một diễn viên, cũng là một minh tinh, một người khác là Trang Mộng Điệp, bây giờ đang ở bộ phận kinh doanh của tập đoàn Thi Nhã, King Kong cũng quen.
Ánh mắt Thược Dược thể hiện sự kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Anh quả thật không hề giấu diếm thật à?
Tần Dương cười rất tự nhiên:
- Tôi thật sự không cần giấu diếm điều gì với mấy người cả.
Ánh mắt Thược Dược có phần phức tạp:
- Lão đại anh được đấy, trong nhà hồng kỳ không đỏ, bên ngoài hồng kỳ bay phấp phới nha.
Tần Dương biểu lộ hơi có chút ngượng ngùng:
- Đã xảy ra rất nhiều chuyện, trước khi yêu đương với Hàn Thanh Thanh thì đã có quan hệ với các cô ấy rồi.
Thược Dược chớp mắt, cơ bản cũng đã chú ý tới manh mối:
- Lý Tư Kỳ kia thì tôi biết, hai năm qua rất nổi. Cô ấy là minh tinh, có con đường minh tinh của mình, tuổi còn trẻ như vậy đương nhiên sẽ không muốn kết hôn, làm tình nhân của anh sẽ có người đàn ông che chở mà vẫn không chậm trễ sự nghiệp, Tư Đồ Hương là ẩn thị của anh, cả đời này bản thân nhất định sẽ bị trói với anh, cô ấy đương nhiên cũng không để ý nhất định phải kết hôn, về phần Trang Mộng Điệp kia chắc hẳn cũng có tình huống tương tự nhỉ.
Tần Dương cười khổ:
- Người mà cô ấy từng yêu sâu đậm đã qua đời, ở thời điểm thương tâm nhất thì gặp được tôi...
Thược Dược hiểu rõ gật đầu:
- Vậy à, từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, không bay qua núi không phải mây, đã từng yêu sâu sắc, đến khi mất đi rồi thì đương nhiên cô ấy sẽ càng hiểu được thứ cô ấy cần là anh là tình yêu của cô ấy, chứ không phải một tờ giấy chứng nhận đã kết hôn...
Tần Dương sờ lên chóp mũi nói:
- Đại khái có thể nói như vậy.
Thược Dược thở dài một hơi, bất lực lắc đầu nói:
- Haiz, lão đại à, uổng công tôi vẫn luôn thích anh như vậy, anh như vậy khiến tôi đau lòng quá, thôi vậy, từ nay trở đi hết hi vọng rồi, bà đây không thích anh nữa, nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh cố ý nói cho tôi nghe có phải không?
Tần Dương lập tức cứng đơ một chút, nhưng điều này quả thật không dám thừa nhận:
- Nào có cố ý chứ, là cô chủ động hỏi mà, tôi chỉ không muốn giấu diếm mấy người mà thôi, chẳng những là cô, mà dù đám người King Kong có hỏi thì tôi cũng sẽ nói mà!
Thược Dược hừ một tiếng, kéo theo vali hành lý đi ra ngoài:
- Tức rồi, tôi tự đi, không làm kỳ đà cản mũi của anh nữa, lần sau có việc lại call tôi đi, tôi muốn tìm đàn ông yêu đương đây!