Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1267 - Chương 1277: Buổi Hòa Nhạc Cuối Cùng

Chương 1277: Buổi hòa nhạc cuối cùng
 

Trên phố náo nhiệt, Tần Dương lái chiếc mô tô đi ngang qua vỉa hè, vẻ mặt lạnh lùng lắng nghe âm thanh truyền qua lỗ tai.

- Tốc độ nhanh đấy, đáng được khen ngợi!

Trong giọng nói sắc bén chứa sự trêu chọc không hề che dấu, còn có âm thanh vỗ tay vang lên.

Tần Dương trầm giọng nói:

- Nói đi, tiếp theo là gì?

Giọng nói sắc bén cười lạnh nói:

- Mày có thể nhanh chóng chạy tới đường Đông như vậy, nhanh nhất chính là lái mô tô nhỉ. Mày xem tin nhắn trong điện thoại, được gửi tới có một địa điểm, cho mày hai mươi phút chạy tới đó, địa điểm này mày có thể nói cho cảnh sát biết, cũng có thể nói cho người khác biết, nhưng địa điểm đó rất hoang vắng, bất kể ai tới gần thì từ rất xa đã có thể nhìn thấy, nếu như tao nhìn thấy bất cứ một kẻ khả nghi nào tiến tới gần thì Miêu Toa sẽ chết ngay tức khắc!

Giọng nói sắc bén kia hơi ngừng lại một chút, sau đó âm trầm, lạnh lùng bổ sung thêm một câu:

- Miêu Toa đang đợi mày ở đó đấy, đương nhiên còn có người tiếp đãi mày nữa!

Tần Dương nhanh chóng mở mục tin nhắn ra, quả nhiên có một tin nhắn tới được gửi tới, trong đó có ghi một địa chỉ.

Tần Dương điều khiển đầu xe, chiếc mô tô lần nữa nổ ầm vang phóng tới địa chỉ mới xuất hiện kia, cùng lúc đó, hắn lấy chiếc di động cướp được kia bấm số của mình.

Tần Dương nhanh chóng báo một địa chỉ, sau đó bình tĩnh nói:

- Nếu như đối phương không lừa tôi thì kẻ bắt cóc Miêu Toa sẽ thiết lập bẫy đợi tôi ở đây, tôi phải đi, khi tín hiệu định vị trên người tôi xuất hiện nhấp nháy ba lượt liên tục thì mọi người xông vào tấn công, nếu không thì đừng hành động, ngoài ra thủ lĩnh nhóm bắt cóc có lẽ không ở đó, gã chỉ điều khiển tất cả những chuyện này thôi!

Tư Đồ Hương lạnh lùng bình tĩnh cất giọng đáp:

- Rõ!

Tư Đồ Hương đã liên hệ với người bên Long Tổ, Tần Dương cũng không cần phải liên lạc với Long Vương nữa, chỉ cần liên lạc với Tư Đồ Hương là được, cô tất sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc.

Sân vận động Bắc Kinh.

Cho dù là người đang đứng hay đang ngồi thì toàn bộ mọi người đều đã yên tĩnh trở lại, ánh mắt bàng hoàng nhìn màn hình lớn trước mặt.

Hình ảnh trước mặt mà mọi người thấy được chính là Miêu Toa ngồi trong một chiếc xe đang di chuyển, miệng bị dán băng dính kín, dáng vẻ biểu hiện ra vô cùng khổ sở.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, một thứ gì đó màu đen đột ngột che màn ảnh lại, màn hình lập tức trở nên tối tăm.

Được Hoàng Minh khuyên giải, đám người trong sân vận động mới không phát sinh hỗn loạn lớn, nhưng mọi người không ngừng nghị luận, cả sân vận động náo nhiệt giống như chợ bán thức ăn vậy.

Thời gian cứ trôi qua như vậy cho tới gần tới bảy giờ ba mươi phút, màn hình tối đen trước đó đột ngột biến mất, hai mắt mọi người cùng tỏa sáng.

Miêu Toa một lần nữa xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, cô ngồi trên một chiếc ghế đẩu bằng chất gỗ cổ xưa, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt sợ hãi.

Hai chân và hai tay của cô đều bị cột trên chiếc ghế đẩu kia, trên người cô còn quấn dây điện, trước ngực cô có một chiếc máy đếm thời gian đang nhẹ nhàng đếm số.

Bom hẹn giờ!

Tất cả mọi người xem đều đồng loạt đứng dậy kinh hô thành tiếng, sau đó đủ loại âm thanh chửi rủa, đa số đều mắng những lời nói những kẻ bắt cóc kia không hề có nhân tính.

Trong khung hình vẫn không hề có bóng dáng của bọn bắt cóc như cũ, nhưng tất cả mọi người đều biết bọn bắt cóc đang đứng ở nơi mà máy quay không thể quay tới được.

Miêu Toa cúi đầu nhìn dây điện quấn trên người mình, ánh mắt có chút tuyệt vọng. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, sau đó lại chậm rãi hít sâu.

Tất cả mọi người thấy được tình cảnh như vậy đều ngừng thảo luận, cả đám cùng đứng dậy, lẳng lặng nhìn Miêu Toa trên màn hình trước mặt.

Mọi người có thể nhìn ra được Miêu Toa đang cố gắng điều chỉnh tâm trạng của chính bản thân mình, để bản thân tỉnh táo lại, thấy cô hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.

Không có bất cứ lời nói nào, nhưng bầu không khí khẩn trương đã ngập tràn khắp sân vận động, khí tức sợ hãi này giống như một bàn tay vô hình tóm chặt lấy trái tim của mỗi người họ!

Tám mươi ngàn người trong sân vận động trở nên an tĩnh.

Sau khi Miêu Toa hít vào thở ra một hơi thật sâu tới lần thứ ba, ánh mắt sợ hãi và hốt hoảng đã giảm bớt đi nhiều, thêm vào đó là sự kiên quyết.

- Xin chào mọi người, trước ngày hôm nay, tôi đã từng nghĩ tới vô số lần rằng ngày hôm nay tôi hẳn nên dùng phương thức như thế nào gặp mặt mọi người, mới có thể khiến mọi người có một loại cảm thụ khác, dù sao ở Tổ chim cũng đã từng có không ít ngôi sao, minh tinh tổ chức buổi hòa nhạc...

Khi Miêu Toa cất giọng nói câu đầu tiên, giọng nói rõ ràng còn hơi run, thế nhưng càng về sau giọng nói của cô càng vững vàng, bình tĩnh hơn, thậm chí còn nở nụ cười mỉm.

- Người tính không bằng trời tính, lăn lộn lâu như vậy, kết quả đều uổng công suy nghĩ, tôi không hề ngờ rằng sẽ dùng phương thức như vậy gặp mặt mọi người, mặc dù rất hoảng sợ, nhưng tôi nghĩ những người trước kia mở buổi hòa nhạc chưa từng có ai giống như tôi đâu nhỉ, xem ra bất kể tôi ca hát tốt như thế nào, loại tình huống xuất hiện mà tôi đã từng trải qua này tôi nghĩ trong tương lai rất lâu về sau nhất định sẽ không có ai vượt qua được đâu!

Rất nhiều người trong sân vận động lập tức bật cười rộ lên, nhưng tiếng cười nhanh chóng trở nên yên tĩnh lại.

Nghĩ tới vị trí hoàn cảnh của Miêu Toa lúc này, không ai còn có thể cười được.

Tất cả mọi người có thể tới tham gia buổi hòa nhạc này được, cho dù dựa vào nguyên nhân gì thì chắc chắn cũng đều tới vì yêu thích Miêu Toa, vì yêu thích bài hát của cô. Khi nhìn thấy thần tượng mình yêu thích gặp phải chuyện như vậy, đối mặt với cái chết còn gượng cười cho qua chuyện, đây là chuyện đau lòng người tới mức nào chứ.

Sắc mặt của rất nhiều người trở nên ngưng trọng, thậm chí có nhiều fan nữ không kiềm chế được đã bật khóc thành tiếng.

Miêu Toa ngừng lại một chút:

- Bọn họ nói cho tôi biết các bạn ở sân vận động có thể nhìn thấy tôi trên màn hình lớn, đáng tiếc ở đây tôi lại không nhìn thấy được các bạn, điều này quả thật khiến tôi có chút tiếc nuối, chẳng qua tôi nghĩ tới giờ phút này trong lòng mọi người nhất định đều đang cùng ở cùng với tôi rồi!

Miêu Toa cúi đầu liếc mắt nhìn máy đếm giờ trước ngực mình, thời gian hiển thị bên trên còn nửa tiếng đồng hồ nữa.

Miêu Toa lại ngẩng đầu lên một lần nữa, nhìn vào máy quay:

- Rất cảm ơn mọi người hôm nay có thể tới sân vận động Bắc Kinh tham gia buổi hòa nhạc của tôi, lúc này trên đồng hồ hiển thị còn nửa giờ nữa, tôi cũng không biết sau nửa giờ này tôi còn sống hay không, bọn họ nói có người sẽ tới cứu tôi, nếu như tôi còn sống, tôi nhất định sẽ mau chóng chạy về sân vận động ca hát vì mọi người.

Miêu Toa ngừng lại một chút, cắn môi:

- Nếu như không có người tới cứu tôi, như vậy có lẽ đây chính là nửa giờ cuối cùng trong sinh mệnh của tôi, mà đây cũng là buổi hòa nhạc cuối cùng trong cuộc đời của tôi, có lẽ tôi không cách nào ca hát ở sân vận động Bắc Kinh vì mọi người nữa, vậy hãy để tôi hát trong nửa giờ cuối cùng này vì mọi người đi!

Trên sân vận động đã vang lên hàng loạt tiếng khóc.

Càng có nhiều người mắng những kẻ bắt cóc kia, cũng có người mắng cảnh sát sao còn không mau đi cứu người...

Miêu Toa ngồi trên chiếc ghế gỗ, trên khuôn mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, hơi mở cuống họng.

- Bài hát đầu tiên khi tôi xuất đạo chính là bài "Đau thương chính là ngày ngày thu" đi, không có nhạc đệm, chỉ có một người hát thôi, xin mọi người hãy thông cảm nhiều một chút.

Miêu Toa hơi ngẩng cổ, mở miệng bắt đầu cất giọng hát.

- Cô và anh, gặp nhau trong ngày mùa xuân đó...
Bình Luận (0)
Comment