Chương 1278: Hai thanh đao giữ cửa
Không có nhạc đệm, không có bất cứ thiết bị khuếch tán âm thanh nào, Miêu Toa chỉ ngồi đối mặt với máy quay, đối mặt với chiếc micro đơn sơ, bắt đầu buổi hòa nhạc của mình.
Giọng hát trong trẻo tĩnh mịch giống như một dòng suối chậm rãi chảy vào trong lòng mỗi người nghe, như đang trình bày một câu chuyện tình cô đơn, đau thương của người ta.
Mấy chục ngàn người trên sân vận động nhìn Miêu Toa mặc quần áo gợi cảm, trên người quấn đầy dây điện cùng với bom hẹn giờ, nghe giọng ca trong như dòng suối thanh, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, rất nhiều người không hiểu sao vành mắt bỗng nhiên ửng đỏ, trên khuôn mặt của không ít nam nữ thanh niên bắt đầu rơi nước mắt.
Không có tiếng hoan hô, chỉ có âm thanh nức nở.
Trong sân vận động hoàn toàn yên tĩnh như mặt biển, bỗng nhiên có người giơ que phát sáng, dùng sức vung vẩy.
Một que, hai que, ba que...
Càng có nhiều que phát sáng vung lên, cả sân vận động dần dần biến thành một biển sáng, giống như vô số cá phát sáng di chuyển nơi đáy biển sâu.
Còn chưa tới hai mươi phút, Tần Dương đã nhanh chóng chạy tới địa chỉ được nhắn, đó là một công xưởng nhỏ nằm ở vị trí vắng vẻ.
Công xưởng nhỏ kia không biết là được nghỉ hay là bị phá nát, cả khu xưởng máy móc đều trong trạng thái an tĩnh, giống như không có người trong khu công xưởng, đến cửa gác cũng không thấy nhân viên bảo vệ làm việc.
Tần Dương lái xe mô tô không hề dừng lại mà xông thẳng vào công xưởng nhỏ, sau đó phanh xe lại, đứng ở cửa công xưởng chú ý nhìn xung quanh, quả nhiên giống như lời gã bắt cóc đã nói, vị trí của công xưởng nhỏ rất vắng vẻ, một khoảng rất dài xung quanh không có hộ gia đình nào, nếu có người tiến tới gần thì rất dễ dàng bị phát hiện ra.
Nếu đối phương đã dám nói như vậy thì hiển nhiên có người đang âm thầm quan sát tình huống dọc đường, nếu có người chạy tới thì đối phương sẽ không hề do dự mà giết chết Miêu Toa, sau đó nhanh chóng rút lui.
Tần Dương đang cẩn thận thăm dò xung quanh, thì chiếc điện thoại màu đen đổ chuông một lần nữa.
- Không thể ngờ chỉ dùng mười bảy phút, thời gian nhanh hơn so với tao dự đoán một chút, chẳng qua tới rồi thì cũng đúng lúc, đúng lúc kịp khai mạc buổi hòa nhạc hiến hát của Miêu Toa đấy.
Tần Dương trầm giọng hỏi:
- Khai mạc hiến hát?
Giọng nói sắc bén cười ha ha nói:
- Hôm nay không phải buổi hòa nhạc của Miêu Toa sao, mặc dù thay đổi địa điểm, nhưng sao tao có thể khiến tám mươi ngàn người xem phải thất vọng được, cho nên tao bảo mày kết nối truyền hình ảnh trực tiếp chính vì để Miêu Toa tiếp tục biểu diễn cho mọi người, mày đi về hướng cửa chính đằng trước, có lẽ có thể nghe thấy được tiếng hát của cô ta đấy, ha ha ha...
Tần Dương đặt di động xuống, đi về hướng cửa chính của công xưởng.
Vừa đi tới cửa chính, Tần Dương đã nghe thấy tiếng hát trong trẻo mà du dương của Miêu Toa.
Tần Dương cũng không vội vã qua đó, mà dựa lên cửa trong một góc tối, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Tiếng hát của Miêu Toa truyền từ trong một căn phòng ở công xưởng ra, bên trong đó còn có ánh đèn, xung quanh tối đen như mực, không cảm nhận được bất cứ động tĩnh gì.
Mặc dù Tần Dương biết đối phương nhất định đã biết hắn đã tới, nhưng Tần Dương hoàn toàn không biết gì về đối phương cả, cho nên hắn vẫn rất cẩn thận với căn phòng này như cũ.
Nhưng khi Tần Dương mới bước ra đi được mấy bước thì một âm thanh lách cách vang lên, một loạt đèn trên đầu Tần Dương đột ngột phát sáng.
Ánh sáng mãnh liệt chớp mắt chiếu sáng cả một khu vực, Tần Dương lập tức bị lộ dưới ánh đèn. Thân người Tần Dương chớp lóe núp bên cạnh một dụng cụ sản xuất của công xưởng.
- Không cần trốn, nơi này lớn như vậy, cậu có thể trốn chạy được đi đâu chứ?
Một âm thanh lạnh lùng mà cứng rắn vang lên trong không khí, Tần Dương thò đầu xem xét, liếc mắt liền thấy được trước có hai người đứng trước cửa phòng đằng xa đang nhìn chằm chằm sang bên này, vẻ mặt lạnh lẽo.
Một cô gái đội mũ lưỡi trai khoảng gần ba mươi tuổi, cao ít nhất một mét bảy, một lão giả mấy chục tuổi, đầu tóc bạc trắng, hai tay vắt chéo ra sau, hai mắt như điện, hai người một trước một sau đứng trước cánh cửa.
Tần Dương đi ra từ nơi ẩn thân, trầm giọng nói:
- Miêu Toa đâu?
Cô gái đội mũ lưỡi trai cười lạnh, chỉ tay về phía căn phòng sau lưng:
- Cô ta ở bên trong, đang hát cho tám mươi ngàn người nghe đấy. Tôi rất bội phục cô ta, trên người quấn đầy dây điện, bom hẹn giờ, vậy mà vẫn có thể tỉnh táo, bình tĩnh, nhàn nhã ca hát, rất có dũng khí!
Tần Dương biến sắc:
- Các người rốt cuộc là ai, người các người muốn đối phó là tôi nhỉ, cần gì liên lụy tới người vô tội?
Cô gái đội mũ lưỡi trai hừ lạnh một tiếng:
- Người muốn đối phó với cậu là một kẻ hoàn toàn khác, bọn tôi không thù không oán với mày, bọn tôi chẳng qua chỉ là hai cây đao do gã mượn tới thôi!
Mượn?
Hai cây đao?
Tần Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm một nam một nữ trước mặt:
- Nói như vậy thì các người dẫn tôi tới đây chính vì muốn giết chết tôi?
Cô gái đội mũ lưỡi trai lạnh lùng trả lời:
- Đúng! Cậu yên tâm, trước khi cậu chết, cậu nhất định sẽ biết được là ai muốn giết chết cậu!
Tần Dương không hề do dự trả lời:
- Nếu tôi đã tới đây rồi thì các người có thể thả cô ấy được không?
Cô gái đội mũ lưỡi trai hừ lạnh nói:
- Cậu cảm thấy thế nào?
Trong lòng Tần Dương chùng xuống:
- Vậy nếu như các người giết tôi rồi, hoàn thành mục tiêu xong, có phải có thể thả cô ấy ra không, cô ấy chỉ là một người bình thường, không thù không oán với mấy người, với kẻ đứng sau lưng mấy người...
Cô gái đội mũ lưỡi trai còn muốn tiếp lời, lão giả lạnh lùng phía sau cô ta đã lên tiếng:
- Cô ta đã thấy được mặt của ta, cô ta phải chết, nếu cô còn tám nhảm với cậu ta nữa, sợ rằng bom bên trong sẽ tới lúc nổ đấy!
Trong lòng Tần Dương trở nên căng thẳng, bỗng nhiên cất giọng kêu lên:
- Miêu Toa!
Giọng nói của Miêu Toa truyền từ trong căn phòng ra, cố đè nén sự run rẩy:
- Tôi ở đây!
Tần Dương nhanh chóng hỏi:
- Bom hẹn giờ trên người của chị còn lại bao nhiêu thời gian?
Giọng nói của Miêu Toa run run trả lời:
- Còn chín phút hai mươi giây... Cậu đi đi, đừng động tới tôi, cậu không cứu được tôi đâu...
Chín phút hai mươi giây!
Lão giả lạnh lùng nói:
- Chín phút hai mươi giây, hoặc cậu xử lý được hai chúng ta, xông vào phá bom, hoặc bị hai người chúng ta xử lý, nếu có người khác tới đây, cô ta sẽ trực tiếp bị nổ chết, cho nên con đường duy nhất của cậu chính là xử lý hai bọn ta, như vậy có lẽ còn có hi vọng cứu được cô ta. Sau khi cậu chết, chúng ta sẽ đưa cô gái kia và cậu cùng đi, con đường Hoàng Tuyền của cậu sẽ không cô đơn đâu!
Tần Dương hít một hơi thật sâu:
- Đợi tôi, tôi nhất định sẽ cứu được chị!
Tần Dương trực tiếp vọt tới hướng cô gái đội mũ lưỡi trai, cô gái đội mũ lưỡi trai kia hừ lạnh một tiếng, thân người nghênh đón đòn đánh của Tần Dương, vừa nhất chân, đùi phải đã lập tức mang theo âm thanh xé gió quét về hướng Tần Dương.
Tần Dương không né tránh, giơ cánh tay lên ngăn cản ở bên.
- Ầm!
Thân người Tần Dương bị một cước mạnh mẽ quét ra xa một đoạn mới đứng vững được thân người, cánh tay có hơi đau.
Tần Dương đã lập tức nhận định được thực lực của cô gái này khá mạnh, nhưng đơn đả độc đấu hẳn không phải đối thủ của hắn, thực lực của cô ta hẳn ở đỉnh khiếu huyệt hai mươi sáu, hoặc vừa mới bước vào khiếu huyệt hai mươi bảy.
Điều khiến Tần Dương lo lắng chính là lão giả đứng sau lưng cô gái kia, thực lực của người kia chắc chắn cao hơn rất nhiều so với cô gái đội mũ lưỡi trai này...