Chương 1279: Chục ngàn người cầu nguyện
Sân vận động Bắc Kinh.
Tiếng hát của Miêu Toa bỗng nhiên ngừng lại, Miêu Toa trên màn hình mang vẻ mặt lo lắng không yên xen lẫn kinh ngạc, bất ngờ quay đầu nhìn về một phương hướng.
- Không cần trốn, nơi này lớn như vậy, cậu có thể trốn chạy được đi đâu chứ?
Một giọng nói già nua vang lên, nhưng người trong sân vận động lại không nhận ra được người này, ngẫu nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Miêu Toa đâu?
Thần kinh tất cả mọi người trong sân vận động run lên.
- Cứu binh đến rồi!
- Là ai? Không thể ngờ là lại tìm được địa điểm Miêu Toa bị nhốt, lúc này mới qua bao nhiêu thời gian, lợi hại quá đi?
- Ông trời phù hộ, nhất định phải cứu được chị Toa ra đấy!
- Người này rốt cuộc là ai?
- Là cảnh sát phải không?
Tất cả mọi người bàn tán xôn xao, trên khuôn mặt ngập tràn dáng vẻ chờ mong, nhưng cuộc đối thoại tiếp theo lại khiến trái tim tất cả mọi người thoáng rơi xuống vực sâu.
Thì ra không phải cứu bình tìm được người, mà là người ta căn bản muốn giết chết chính người này, bắt Miêu Toa chỉ vì dẫn người này tới cứu cô, sau đó lập bẫy ôm cây đợi thỏ giết chết hắn mà thôi!
Nếu như có người khác tiến vào, vậy thì bọn họ sẽ kích nổ bom, trực tiếp nổ chết Miêu Toa!
Nếu bọn họ giết được người xông vào kia, bọn họ sau đó vẫn sẽ giết chết Miêu Toa!
Cho dù người xông vào đại phát thần uy đánh bại hai kẻ giữ cửa này, trên người Miêu Toa còn bom nổ, mà bom này có thể bị kích nổ, cho dù người xông vào được trong phòng giam giữ Miêu Toa thì có thể như thế nào?
Miêu Toa chết chắc rồi!
Đám bắt cóc ác độc này chắc chắn đoán được bất cứ khả năng nào có thể xảy ra, căn bản không cho Miêu Toa cùng với người xông vào kia một con đường sống.
Cậu đi đi, đừng động tới tôi, cậu không cứu được tôi đâu...
Miêu Toa hô vang những lời này với vẻ mặt kiên quyết, khiến hốc mắt của vô số người trong sân vận động ướt nước mắt.
Vô số người chắp tay trước ngực, chăm chú nhìn màn hình lớn, yên lặng cầu nguyện cho Miêu Toa, cũng cầu nguyện cho cái người xông vào mà không biết thân phận là gì kia.
Cố gắng lên!
Nhất định phải đánh bại được hai kẻ ác này!
Nhất định phải cứu được chị Toa đấy!
Nhất định phải bình an trở về đấy, chúng tôi còn muốn nghe chị Toa đứng trên sân khấu của sân vận động hát cho chúng tôi nghe đấy.
- Ầm!
Cả người Tần Dương bị cô gái đội mũ lưỡi trai đá bay, thân người vọt bay qua căn phòng.
Cả người Tần Dương ở trên không trung, ánh mắt nhanh chóng nhìn về hướng căn phòng.
Mặc dù Tần Dương chỉ bay qua hướng căn phòng trong chớp mắt, nhưng trong khoảnh khắc đó Tần Dương vẫn nhìn thấy được Miêu Toa với máy đếm giờ trước ngực, thân người quấn đầy dây điện, còn bị trói chặt trên ghế với quả bom qua cửa sổ của căn phòng lát gỗ kia.
Nhìn thấy rõ ràng rồi!
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua một cái, nhưng trong lòng Tần Dương đã biết được rốt cuộc quả bom này được đặt như thế nào, đại khái thuộc loại bom gì.
Tần Dương bị đánh vô cùng thảm, nghiêng trái ngã phải, bay tới bay lui.
Lão giả đứng trước cửa kia chẳng hề di chuyển, nhưng Tần Dương cảm giác được ánh mắt của gã vẫn luôn nhìn tới hắn, dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra tay, chỉ có điều thấy Tần Dương bị đánh thảm như vậy, có lẽ lão giả này khinh thường ra tay.
Lão không ra tay là được rồi.
Nếu lão ra tay, chẳng phải tôi đã diễn kịch vô ích rồi sao, hai đánh một, chẳng phải tôi sẽ chết chắc rồi sao?
Cô gái đội mũ lưỡi trai thấy Tần Dương bị mình đánh tới mức vô cùng chật vật, trong ánh mắt cũng không khỏi lộ vẻ khinh thường. Lúc trước nghe người ta thổi phồng lợi hại như vậy, cái gì cứng rắn ngăn cản ba chiêu của cao thủ Siêu Phàm, với thực lực thế này làm sao có thể?
Cô gái mũ lưỡi trai một lần nữa đánh bay Tần Dương, thân người đuổi theo sát, bay trên không trung rơi xuống, một cước giẫm hướng chân của Tần Dương, cô ta đang chuẩn bị dùng một cước giẫm gãy chân của Tần Dương, chấm dứt trận chiến này.
Nhưng khi cô ta hạ từ trên không trung xuống, Tần Dương đã lăn mình đứng dậy, sau đó trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Cô gái mũ lưỡi trai lắp bắp kinh hãi, một cước nặng nề giẫm lên mặt đất, mặt đất xi măng lập tức bị giẫm thành một cái hố to, mặt đất rạn nứt ra tứ phía thành cái mạng nhện.
Tần Dương xuất hiện phía bên trái của cô gái đội mũ lưỡi trai, khóe miệng cô ta nhếch nở nụ cười lạnh, lật tay chém ra, nhưng một kích này vẫn thất bại như cũ.
Huyễn Ảnh Bộ!
Tần Dương nháy mắt xuất hiện một bên khác của cô ta, nắm đấm hung hăng đánh trúng vị trí trái tim sau lưng cô ta.
Cương khí cực kỳ phá thể mà xông vào, trong nháy mắt đánh trúng tim của cô gái kia, trực tiếp đánh cô ta bay tới cạnh đám máy móc phía sau, rơi xuống trong bóng tối.
Lão giả biến sắc, thân người nhanh như điện, đột ngột lao tới hướng Tần Dương, đồng thời thấp giọng quát:
- Thằng nhóc thối chơi gian trá!
Tần Dương giơ một tay lên, một thứ gì đó đen sì ném tới hướng lão giả kia:
- Xem ám khí đây!
Lão giả kia theo bản năng dừng lại, tránh sang một bên, vị trí kia không bị chiếu sáng tới, lão giả cũng không biết rốt cuộc vật Tần Dương ném tới gì là, cũng không dám dùng cương khí chống lại, lỡ như là bom thì sao?
Vật kia bay sát qua thân người của lão giả, sau đó đập xuống mặt đất, vang lên âm thanh loảng xoảng, thì ra chính là một bánh răng.
Cũng chính trong khoảnh khắc đó, Tần Dương đã một lần nữa xông tới hướng cô gái đội mũ lưỡi trai, giẫm một cước nặng nề lên đùi cô ta.
- Răng rắc!
Âm thanh gãy xương giòn giã xen lẫn với một tiếng kêu thảm thiết của cô ta vang lên, một chân này xem như hoàn toàn gãy, khi nãy vị trí tim bị đánh trọng thương, lúc này còn gặp phải một đòn nghiêm trọng như vậy, hai mắt cô ta lập tức trợn ngược, trực tiếp ngất đi.
- Chết!
Lão giả tóc trắng kia chuẩn bị đứng dậy, vẻ mặt tức giận lao tới, trên không trung đánh một quyền về hướng Tần Dương.
Tần Dương phát động Huyễn Ảnh Bộ, biến mất ngay tại chỗ, nắm đấm cương khí bay qua người Tần Dương, nặng nề đánh lên một cái giá hàng, giá hàng trong nháy mắt bị đánh hỏng sụp xuống, vô số vật bay loạn.
Vẻ mặt của lão giả tóc trắng âm trầm như mặt nước, sát khí trong hai mắt tỏa ra bốn phía. Trước đó gã không lựa chọn ra tay đương nhiên vì cảm thấy thân phận của bản thân cao hơn một chút, cho nên dự định nhìn một chút, trước hết để cô gái mũ lưỡi trai dò xét thực lực của Tần Dương một chút, xem hắn có ẩn giấu gì đó hay không, nhưng gã không ngờ cô gái mũ lưỡi trai đang chiếm ưu thế chớp mắt đã thua!
Không chỉ thua, hơn nữa còn bị đánh phế hoàn toàn!
Lúc này lão giả tóc trắng mới tin tưởng Tần Dương mặc dù mới bước vào cảnh giới Đại Thành, nhưng lực chiến đấu thực sự rất cao, thực sự có thể cưỡng chết ngăn cản công kích của cao thủ Siêu Phàm!
Cảm giác bị lừa gạt cùng với nhục nhã ngập tràn trong đầu óc của lão giả lúc này. Gã ra tay toàn lực, chuẩn bị nhanh chóng bắt lấy Tần Dương, nhưng mấy chiêu công kích liên tiếp khiến gã phát hiện Tần Dương linh hoạt giống như một con khỉ nhảy lên nhảy xuống, khiến công kích của gã thất bại rất nhiều lần.
Tốc độ của Tần Dương không hề chậm hơn chút nào so với gã!
Ánh mắt lão giả bàng hoàng, đây là thực lực của người mới bước vào cảnh giới Đại Thành sao?
Gã chính là một cao thủ Siêu Phàm đấy?
Thậm chí đến cả một thằng nhóc mới bước chân vào cảnh giới Đại Thành mà cũng không làm được gì sao?
Đây quả thực là một sự nhục nhã!
Hai mắt lão giả lập tức đỏ bừng, tốc độ thân người một lần nữa tăng lên, hai tay đánh ra quyền, từng nắm đấm cương khí giống như búa thần sấm đè ép tới hướng của Tần Dương.