Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1270 - Chương 1280: Mạnh Mẽ Giết, Cứu Viện

Chương 1280: Mạnh mẽ giết, cứu viện
 

Thân người Tần Dương bay ra ngoài, phịch một tiếng nện xuống một cái giá.

Lão giả nhảy lên không trung đánh xuống một quyền.

Tần Dương lật tay nện xuống một cái, thân người xoay tròn hai vòng trên không trung tránh một quyền kia.

Quyền cương khí đánh liên tiếp chồng lên nhau, vang lên những âm thanh nổ ầm ầm, vô số đồ vật bay tán loạn, Tần Dương còn chưa kịp đứng dậy đã bị một vật gì đó rất mỏng vướng mắc nện lên bả vai, vô cùng đau nhức.

Gã này rất lợi hại!

Cao thủ Siêu Phàm!

Mặc dù lúc này không cần phải cứng rắn ngăn cản trước mặt Vân Bạch Linh giống như ngày đó, nhưng cao thủ Siêu Phàm trung quy cũng vẫn là cao thủ Siêu Phàm, cho dù hắn có được sức chiến đấu vượt cảnh giới, nhưng dù sao thực lực vẫn dừng ở giai đoạn Thiên Nhân, vẫn còn kém một khoảng cách lớn so với thực lực Siêu Phàm.

Muốn thắng, chỉ đành phải mạo hiểm liều mạng.

Tần Dương nghiến răng, xoay chiếc nhẫn trên ngón tay bên bàn tay phải một vòng, sau đó chủ động nghênh đón đòn đánh của lão giả kia.

Lão giả thấy Tần Dương vọt lên, ánh mắt rét lạnh, sát khí lan tỏa:

- Muốn liều mạng sao, vậy cậu đi chết đi!

Huyễn Ảnh Bộ!

Tần Dương thi triển Huyễn Ảnh Bộ, chỉ chớp mắt đã biến mất trước mặt lão giả kia, sắc mặt của lão giả vẫn không thay đổi, thân người vẫn không di chuyển, chỉ lật một ngón tay chỉ hướng về một vị trí ở phía sau.

Tần Dương mới vừa xuất hiện, một chỉ của lão giả như lưỡi kiếm đâm tới, Tần Dương chấn động, cũng may hắn sớm đã có dự đoán trước với loại tình huống này, thân ảnh chớp nhoáng, biến mất một lần nữa, trên quần áo của hắn xuất hiện một lỗ do cương khí xuyên qua tạo thành, nếu không phải hắn trốn nhanh, sợ rằng một chỉ này đã xuyên qua bụng của hắn rồi.

Tránh!

Tránh!

Lại tránh!

Tần Dương thi triển Huyễn Ảnh Bộ liên tục, nhưng lão giả kia căn bản vẫn không di chuyển, cũng không xoay người, không lệch trọng tâm, chỉ như lưỡi kiếm gió đâm về mỗi vị trí mà Tần Dương xuất hiện.

Không có hiệu quả!

Huyễn Ảnh Bộ hoàn toàn không có tác dụng với lão giả này.

Thực lực chênh lệch khiến lần nào Tần Dương sử dụng Huyễn Ảnh Bộ cũng đều thất bại. Tần Dương nghiến răng nghiến lợi, thân ảnh đột ngột xuất hiện ngay phía trước lão giả.

Thần sắc trên khuôn mặt của lão giả lạnh lùng, vì là phía trước, gã đánh thẳng một quyền tới, không có bất cứ sự do dự, nhanh như chớp.

Lúc này Tần Dương đã không còn trốn nữa, mà là đồng thời đánh một quyền tay phải hướng tới lão giả kia, cùng lúc đó, hai mắt Tần Dương bỗng nhiên trở nên đen như mực, cả hai mắt giống như biến thành một cái động đen thật lớn, nhìn chằm chằm vào hai mắt của lão giả.

Lão giả kia đang lạnh lùng, lan tỏa sát khí nhìn chằm chằm Tần Dương, bỗng nhiên thấy cặp mắt như động đen kia của Tần Dương, ánh mắt của gã vô thức bị hấp dẫn, tinh thần tức khắc trở nên thẫn thở, nấm đấm đánh ra kia trong nháy mắt chậm lại.

Cũng chính trong khoảnh khắc này, khi nắm đấm của lão giả đánh trúng bả vai của Tần Dương, nắm đấm bên phải của Tần Dương cũng mạnh mẽ đánh trúng mặt của lão giả kia.

- Rầm!

- Ầm!

Cả người Tần Dương trực tiếp bay ra ngoài giống như một viên đạn pháo, tóc trên thân lão giả bỗng nhiên trong khoảnh khắc đều dựng thẳng cả lên, thân người đột ngột trở nên cứng ngắc, cả người cũng bị một quyền mạnh mẽ này của Tần Dương đánh bay.

Tần Dương cảm thấy xương bả vai dường như muốn vỡ vụn, nhưng khi hắn vừa rơi xuống đất đã lật người lại đứng dậy giống như một con báo nhỏ bị thương, cưỡng chế thi triển Huyễn Ảnh Bộ, trong nháy mắt đã biến mất, đuổi tới đánh lão giả bay vào trong khoảng không tối tăm.

Toàn cơ thể lão giả cứng ngắc, vô thức run rẩy, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại sau cơn chấn động của dòng điện giật cao thế, Tần Dương chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh gã, không nhìn tư thế của lão giả mà đã đánh một chưởng nặng nề ra, trực tiếp đánh tới đan điền ở vùng bụng của lão giả.

Mặc dù lão giả muốn phản kháng, nhưng thân thể cứng ngắc trong thời gian ngắn căn bản chưa thể khôi phục, chỉ đành trơ mắt nhìn một chưởng của Tần Dương nện xuống.

Cương khí như đao tuôn trào ra ngoài, trực tiếp xông vào đan điền của lão giả, sau đó cương đao kia trong nháy mắt đã đâm vỡ đan điền của gã.

- A...

Trong đồng tử của lão giả ánh lên sự tuyệt vọng, cổ họng hét lên một tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết, nhưng tiếng hét thảm này còn chưa kêu ra hoàn toàn thì một tay Tần Dương đã bịt kín miệng của gã, đồng thời chính hắn cũng mở miệng hét lên một tiếng kêu thảm thiết.

- A!

Tần Dương đánh một quyền ra, một cái giá bên cạnh đổ xuống, vang lên những âm thanh loảng xoảng.

Tần Dương lấy di động từ trong túi ra, bấm gọi số điện thoại của Tư Đồ Hương, hầu như chỉ trong chớp mắt điện thoại đã được kết nối thành công.

Tần Dương cũng không nói chuyện với Tư Đồ Hương, mà hai mắt ghé sát lão giả kia, cặp mắt của hắn một lần nữa biến hóa thành màu đen như nước mực, giống như một động đen có thể cắn nuốt mọi thứ, tức khắc hấp dẫn hai mắt của lão giả kia.

Cùng lúc đó, trong miệng, mũi của Tần Dương tức khắc tuôn ra máu tươi, đến cả lỗ tai cũng chảy ra tơ máu, hắn hoàn toàn không để ý tới, chỉ chăm chú thôn phệ hai mắt của lão giả, thôn phệ thần trí của gã.

Ánh mắt lão giả lập tức trở nên vô cùng bối rối, sắc mặt cũng trở nên si ngốc.

- Ai bảo các người tới bắt Miêu Toa?

Giọng nói của lão giả khàn khàn vang lên:

- Lục Đào.

Lục Đào!

Trong lòng Tần Dương âm thầm run lên một cái, gã này quả nhiên chưa chết!

Ban đầu khi gã nhảy xuống thác nước đã từng nói, chỉ cần gã không chết, gã nhất định sẽ trở về báo thù, không ngờ nhanh như vậy đã trở lại rồi, còn thiết lập ra kế hoạch độc ác như vậy!

- Gã đang ở đâu?

Lão giả tiếp tục si ngốc trả lời:

- Phòng 2-1 tầng 3 khu chung cư đối diện...

Tần Dương cầm điện thoại thấp giọng quát:

- Đã nghe thấy chưa?

Trong điện thoại di động truyền tới giọng nói lạnh lùng mà bình tĩnh của Tư Đồ Hương:

- Đã nghe rõ, đã có người đi bắt gã rồi, tôi tới tìm anh được chứ?

- Sau khi nghe thấy tiếng nổ rồi hẵng qua đây!

Tần Dương ném điện thoại đi, tiện tay đánh ra thêm một quyền nữa, đánh lên một đống đồ vật lẫn lộn bên cạnh, sau đó hắn lại giống như bị đánh trúng một quyền, kêu thảm một tiếng, một lần nữa ngã xuống trở lại căn phòng trong bóng tối đằng sau.

Miêu Toa trong phòng vẫn luôn kinh hồn bạt vía nghe âm thanh đánh nhau bên ngoài, sắc mặt kinh hoảng, trên khuôn mặt ngập tràn sự lo lắng.

Nhất là khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tần Dương, sắc mặt của cô càng trắng bệch hơn như tuyết.

Cúi đầu nhìn máy đếm giờ trước ngực mình, trước mắt chỉ còn có ba phút.

Trong ánh mắt của Miêu Toa thể hiện mấy phần tuyệt vọng, nhắm mắt lại, khi mở ra lại một lần nữa, ánh mắt của cô đã ngập tràn sự kiên quyết.

- Đừng đế ý tới tôi, sắp nổ rồi, cậu không cứu được tôi đâu, cậu mau chóng chạy đi!

Ngay khi Miêu Toa lớn tiếng kêu lên, đồng thời phía sau vang lên giọng nói của Tần Dương.

- Lão già kia, tôi liều mạng với ông... A!

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, một bóng đen cực lớn rầm một cái phá mở vách tường căn phòng. Phòng ốc trong khu công xưởng này vốn dĩ đã không chắc chắn, bị va chạm như vậy đã trực tiếp phá mở thành một cái động cực lớn rồi.

Bóng đen kia vọt vào, trong tay của hắn còn ôm một tấm sắt cực lớn cùng với vô số mảnh vụn xông vào trong phòng.

Khi Miêu Toa còn chưa kịp nhìn rõ người kia là ai thì người đàn ông xông tới kia đã vọt tới bên cạnh cô trong khi những mảnh vụn còn đang bay lả tả, tấm sắt cực lớn trong tay nặng nề cắm xuống sau lưng Miêu Toa, chớp mắt đã xé đứt tất cả dây điện quấn quanh người Miêu Toa, cắm xuyên qua ghế gỗ xuyên xuống mặt đất, cùng lúc đó cũng như một tấm bình phong bằng thép kiên cố chăn bom nổ buộc trên ghế của Miêu Toa..

- Ầm!

Ánh đỏ bạo nổ, cũng bạo nổ chặt đứt kết nối truyền hình trực tiếp ngay tức khắc...
Bình Luận (0)
Comment