Chương 1281: Đây là kỳ tích sao?
Trên sân vận động, ánh mắt tất cả mọi người nhìn thẳng lên màn ảnh.
Trong màn hình, ngay khi máy đếm thời gian trước ngực Miêu Toa nhảy tới con số từng giây từng giây một, trái tim tất cả mọi người cũng nhảy theo con số từng giây mà dần rơi xuống vực thẳm.
Tất cả mọi người biết mỗi lần con số thay đổi từng giây cũng chứng minh Miêu Toa cách vực thẳm tử vong từng bước, từng bước một.
Không có người nào lên tiếng, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn.
Lẳng lặng chờ đợi.
Bên ngoài căn phòng vang lên âm thanh đánh nhau, nói rõ người xông vào kia vẫn còn đang chiến đấu với kẻ ác bên ngoài, điều này khiến trong lòng tất cả mọi người vẫn còn một tia hi vọng.
Nhìn dây điện nối với quả bom quấn quanh người Miêu Toa, tất cả mọi người đều biết Miêu Toa không sống được, nhưng trước khi sự việc chưa xảy ra, mọi người vẫn luôn ôm hi vọng, hi vọng kỳ tích có thể xảy ra.
Lỡ như bom nổ là giả thì sao?
Lỡ như dây nối bom nối sai thì sao?
Lỡ như cái người xông vào nghĩ được cách cứu Miêu Toa rồi thì sao?
Ngay khi tràng cảnh trở nên tĩnh mịch, đám người Hoàng Minh đang ngồi trong phòng điều khiển cũng mang vẻ mặt khẩn trương, hắn ta vẫn nhìn chằm chằm con số đang nhảy trên màn hình, trên trán đã đầy mồ hôi.
- Nhân viên công tác chú ý, khi thời gian đếm ngược đến ba mươi giây cuối cùng, cắt đứt kết nối với màn hình lớn truyền trực tiếp bên ngoài!
- Rõ!
Không có ai phản bác lại, tất cả mọi người hiểu rõ một khi quả bom kia nổ mạnh, cả khung cảnh sẽ biến thành tràng cảnh máu thịt văng khắp nơi vô cùng thê thảm.
Trường hợp như vậy chắc chắn không thích hợp trình chiếu trực tiếp, dù cho mọi người đều biết Miêu Toa sẽ chết, nhưng tận mắt nhìn thấy bị nổ chết máu tươi đầm đìa cùng với nghe thấy âm thanh nổ chết có ảnh hưởng hoàn toàn khác nhau.
Hoàng Minh nghe được âm thanh cuộc đối thoại vang lên, còn có âm thanh đánh nhau, hắn ta đã nhận ra được người xông vào kia chính là Tần Dương mặc thân tây trang, đi giày da.
Hắn ta rất muốn xem hình ảnh bên ngoài, muốn biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng người bên ngoài vẫn chưa tiến vào phạm vi quay của camera, chỉ nghe được âm thanh đánh nhau mà thôi.
Tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ, tiếng hét phẫn nộ của đàn ông, tiếng kêu thảm thiết của đàn ông...
Thời gian từng giây từng phút giảm đi, hắn ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tần Dương, trong lòng của hắn ta cũng từng giây từng phút lâm vào trong tuyệt vọng.
Hắn ta liếc mắt nhìn máy đếm thời gian trước ngực Miêu Toa, chỉ còn ba phút nữa thôi.
Lời hô to của Miêu Toa giống như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim của Hoàng Minh. Hắn ta là cảnh sát tổng phụ trách bảo vệ ở nơi này, nhưng đối phương lại có thể dễ dàng bắt cóc người từ nơi này của hắn đi mất.
Dù là giây phút này nhìn thấy Miêu Toa chờ đợi cái chết tới gần như vậy, làm một viên cảnh sát, hắn ta vẫn không thể làm được gì như trước, chỉ đành trơ mắt nhìn cô dần dần tiếp cận với cái chết.
Ngay khi Hoàng Minh dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng thì dị biến xảy ra.
Một người kéo theo một tấm sắt cực lớn trực tiếp phá vỡ vách tường căn phòng xông vào trong, sau đó dùng tấm sắt cực lớn kia cắt đứt dây điện nối với bom nơi ghế ngồi của Miêu Toa, sau đó thì quả bom nổ mạnh.
Âm thanh nổ mạnh khổng lồ cùng với ánh lửa trong nháy mắt đã lấp đầy cả màn hình, sau đó màn hình lập tức biến thành màu đen.
Camera bị phá hủy rồi!
Lông tóc cả người của Hoàng Minh tức khắc dựng thẳng lên, sự khẩn trương trong lòng bay lên rất cao.
Miêu Toa có chết không?
Tần Dương có chết không?
Nếu là khi nãy, Hoàng Minh căn bản không còn chút hi vọng nào với việc Miêu Toa còn sống, nhưng vào giờ khắc này, hắn ta lại cảm thấy Miêu Toa có lẽ còn có hi vọng sống sót.
Tấm sắt khổng lồ mặc dù cũng sẽ bị xung kích từ vụ nổ mà nổ bay, nhưng có tấm sắt khổng lồ sẽ che chắn được vụ nổ mạnh cùng với ngọn lửa bùng lên và sóng xung kích đánh tới hướng Tần Dương và Miêu Toa.
Có lẽ bọn họ thực sự đủ sống sót rồi!
Một loạt tiếng kêu sợ hãi khiến Hoàng Minh giật mình hồi lại tinh thần. Hắn ta lập tức cướp lấy microphone, lớn tiếng nói:
- Xin mọi người không được làm loạn, duy trì bình tĩnh, không được kinh hoảng, khi nãy đã có người xông vào phòng tiến hành cứu hộ, tấm sắt khổng lồ kia có lẽ đã che chắn được vụ nổ trực tiếp, bọn họ có lẽ vẫn còn sống!
Bất kể Miêu Toa có chết hay không, nhưng giờ phút này Hoàng Minh vẫn cần phải nói như vậy, phòng ngừa xảy ra những tình huống hỗn loạn khác.
- Xin mọi người chớ hốt hoảng, tiếp tục ngồi chờ ở vị trí của mình, chúng tôi sẽ thông báo kết quả ngay sau đây!
Đại đa số người ngồi xuống, song hai tay ôm chặt mặt, chỉ lộ ra hai mắt long lanh ngấn nước, nhìn chằm chằm màn hình đã biến thành màu đen kia.
Tần Dương đương nhiên không chết, Miêu Toa cũng không chết!
Trong khoảnh khắc khi tấm sắt khổng lồ cắm xuống đất, Tần Dương đã khoanh một tay ôm Miêu Toa vào lòng, sau đó nghiêng người dùng bả vai và lưng đứng chống tấm sắt kia, sau đó đừng rụt người lại.
Tần Dương dùng lực lượng cực kỳ lớn cắm tấm sắt xuống, tấm sắt lập tức cắm vỡ mặt đất xi măng, sau đó cắm sâu xuống mặt đất xi măng, nhưng lực lượng của bom nổ mạnh vẫn dễ dàng nổ bay tấm sắt cực lớn nặng nề kia.
Tấm sắt đụng lên người Tần Dương, Tần Dương chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ cùng nổ bay hắn và tấm sắt, tính cả hắn và Miêu Toa mà hắn đang ôm trong ngực giống như không có sức nặng nào bị nổ bay theo tấm sắt kia.
Tần Dương cũng không chống cự, ngược lại gắng sức giãn thân người, để bản thân bay đi theo cỗ lực lượng này về phía trước.
- Ầm!
Cánh tay của hắn đụng tới cửa sổ kính thủy tinh, tấm kính vỡ vụn ngay tức khắc, sau đó cả hai bay ra ngoài cửa sổ kính, rơi xuống mặt đất bên ngoài, còn tấm sắt kia vừa vặn bị vách tường cửa sổ chặn lại không bay ra ngoài, vừa vặn trở thành vách tường sắt chặn lại sóng xung kích và lửa bùng cháy.
Cả căn phòng chớp mắt bị bom nổ tan tác, nhưng uy lực của quả bom nổ cũng đã bị tiêu hao hết.
Tần Dương cảm thấy bả vai đau nhức vô cùng, hắn hoạt động bả vai, phát hiện chỉ đau đớn, xương cốt không xảy ra vấn đề gì.
Xương cốt của hắn hiện giờ quả nhiên như sắt thép, như con gián đánh không chết ấy!
Trong lòng Tần Dương cảm thán, sau đó buông lỏng tay mình đang ôm Miêu Toa ra, để lộ ra khuôn mặt của Miêu Trong trong lồng ngực của mình.
- Chị Toa, chị Toa!
Miêu Toa mở hai mắt có chút mơ màng ra nhìn Tần Dương, đôi mắt thoáng tỉnh táo hơn vài phần:
- Tần Dương!
Tần Dương an ủi:
- Đừng sợ, chị Toa, không sao đâu!
Miêu Toa bình tĩnh nhìn vào hai mắt Tần Dương, bỗng nhiên ôm chặt lấy Tần Dương, tức khắc bật khóc:
- Khi nãy tôi rất sợ... Tôi cho rằng tôi đã chết chắc rồi... Vì sao cậu không đi...
Tần Dương ôm Miêu Toa, tay nhẹ nhàng vuốt lưng của cô, nhẹ giọng an ủi:
- Là tôi liên lụy tới chị, bọn họ là kẻ thù của tôi, nhắm về phía tôi, sao tôi có thể vứt bỏ chị mà đi được. Tôi đã từng nói nhất định sẽ cứu chị, không phải sợ, người xấu đã bị tôi đánh ngã rồi...
Hai mắt Miêu Toa đã lệ mông lung ngẩng đầu, nhìn thấy máu tươi chảy ra từ miệng và mũi của Tần Dương, lập tức tránh khỏi lồng ngực của Tần Dương:
- Cậu chảy máu rồi!
Tần Dương không thèm để ý, bật cười nói:
- Tôi không sao, không cần lo lắng!
Bên tai Tần Dương bỗng nhiên nghe thấy một vài tiếng bước chân rất nhỏ, trong lòng của hắn bỗng nhiên sinh ra khủng hoảng rất lớn, hắn bỗng nhiên quay đầu, lại vừa hay nhìn thấy một gã đeo mặt nạ đi từ trong bóng tối đi ra, trong tay cầm theo một khẩu súng.
Trong lòng Tần Dương âm thầm cả kinh, trong khoảnh khắc đối phương giơ súng lên, tay phải của Tần Dương đã nắm lấy một miếng thủy tinh dưới mặt đất, giơ tay lên ném đi, đồng thời ôm chặt Miêu Toa, thân người đột ngột chạy về phía trước.