Chương 1282: Bắt được Lục Đào rồi!
Miếng thủy tinh được rót nội khí của Tần Dương, bay vụt đi giống như một viên đạn, chớp mắt đã bay về hướng gã đeo mặt nạ kia.
Gã đeo mặt nạ kia hiển nhiên cũng không phải người thường, thân ảnh lóe lên, tốc độ cực nhanh tránh sang đống máy móc đằng sau, khi đang di chuyển cũng đồng thời giơ khẩu súng trong tay lên, bóp cò.
Viên đạn bắn tới vị trí trước đó của Tần Dương, nhưng Tần Dương đã kịp ôm theo Miêu Toa chạy trốn, trong nháy mắt đã kịp ẩn thân đằng sau một cỗ máy bằng sắt.
Tần Dương buông Miêu Toa đang hoảng hồn đứng không vững đằng sau cỗ máy, thấp giọng nói:
- Đừng di chuyển, không có chuyện gì đâu!
Miêu Toa cắn môi, hơi gật đầu.
Ngay cả khi phải đối mặt với tình huống phải chết mà Tần Dương vẫn có thể cứu được cô, hắn còn có chuyện gì mà không làm được chứ?
Tần Dương không vội vã lao ra ngoài liều mạng, mà là cất giọng hỏi:
- Mày là ai?
Gã đeo mặt nạ đương nhiên không trả lời, gã nhìn thấy Tần Dương vẫn hành động nhanh nhẹn như cũ, hai mắt hơi híp lại, hiển nhiên gã có chút do dự.
Có nên đuổi theo giết Tần Dương không?
Nhưng sức chiến đấu của Tần Dương hình như mạnh hơn so với gã tưởng tượng. Một Thiên Nhân cảnh khiếu huyệt hai mươi bảy, một cao thủ Siêu Phàm, vậy mà cả hai đều bại dưới tay Tần Dương.
Mặc dù thực lực của gã cũng không kém, tuy nhiên so ra vẫn kém với hai người kia, nếu không gã cũng sẽ không dùng tới súng rồi.
Cao thủ tu hành chân chính căn bản không cần dùng súng, vì đối với bọn họ mà nói, dùng súng ngược lại sẽ trói buộc năng lực của bọn họ.
- Vù!
Trên con đường lớn bên ngoài công xưởng bỗng nhiên truyền tới âm thanh gầm rú của động cơ ô tô, âm thanh này phá tan chút do dự cuối cùng. Gã tiến lên phía trước mấy bước, ngay khi Tần Dương cho là gã chuẩn bị ép tới phía mình thì gã đeo mặt nạ lại dừng bước, giơ súng trong tay lên.
Họng súng ngắm chuẩn vị trí của Tần Dương, ngay sau đó họng súng chếch đi, nhắm ngay vị trí cô gái đội mũ lưỡi trai đã bị Tần Dương đánh ngất trước đó.
- Pằng, pằng!
Sau khi hai tiếng súng vang lên, gã đeo mặt nạ không hề do dự chạy về phía sau, trong chớp mắt sau căn phòng đã bị nổ mạnh một lần nữa vang lên tiếng súng.
Sau tiếng súng, gã mặt nạ nhanh chóng chạy về phía sau.
Tần Dương nhìn bóng dáng gã đeo mặt nạ biến mất trong bóng tối, hơi do dự một chút, sau đó từ bỏ việc đuổi theo.
Kẻ này không phải Lục Đào.
Thực lực của kẻ này cũng không cao lắm, nhưng trong khung cảnh tối đen, trong tay gã có súng, hơn nữa không biết có đồng đảng khác hay không, đuổi theo khó đảm bảo xảy ra vấn đề gì, nếu như chỉ vì hắn rời đi mà khiến Miêu Toa gặp phải nguy hiểm gì, thì đó mới thật sự là chuyện hối hận không kịp.
Gã đeo mặt nạ rất nhanh biến mất trong bóng tối, có âm thanh xe ô tô vang lên, hiển nhiên đã rời khỏi khu vực công xưởng rồi.
Mặc dù bên ngoài lúc này chắc chắn đã có người áp sát tới gần, nhưng đám người kia nếu đã lựa chọn nơi này thì chắc hẳn đã sớm dự liệu hoàn toàn đường lui, cơ bản không thể nào bị bắt lại được.
Âm thanh động cơ xe gầm rú nhanh chóng truyền từ xa tới gần, sau đó có xe xông vào trong khu công xưởng, không hề dừng lại mà trực tiếp lao vào cửa công xưởng.
- Ầm!
Một chiếc xe jeep nặng nề đụng cửa chính của công xưởng, xông vào bên trong rồi mới ngừng lại.
Tư Đồ Hương và một lão giả diện mạo không tốt xuống xe, Tư Đồ Hương đảo mắt nhìn căn phòng còn đang bị thiêu cháy, lớn tiếng gọi:
- Tần Dương!
Tần Dương ôm Miêu Toa từ sau cỗ máy đi ra:
- Tôi ở đây!
Tư Đồ Hương thở phào nhẹ nhõm một hơi, chạy nhanh tới, ánh mắt nhanh chóng đảo qua trên người Tần Dương, bộ tây trang đã rách nát, nhìn tới máu tươi chảy ra từ miệng và lỗ mũi của hắn, còn có vết thương dài hai, ba centimet trên khuôn mặt của hắn, ánh mắt trở nên ngưng trọng:
- Bị thương thế nào rồi?
- Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.
Tần Dương đứng lại, giao Miêu Toa cho Tư Đồ Hương, trầm giọng hỏi:
- Tình huống bên kia thế nào rồi?
Tư Đồ Hương lắc đầu:
- Còn chưa rõ lắm, tôi nghe thấy tiếng nổ mạnh thì nhanh chóng tới đây, nhưng khoảng cách không xa, nghĩ chắc đã có kết quả rồi.
Tần Dương chỉ hướng phía sau công xưởng:
- Khi nãy có một gã đeo mặt nạ đào tẩu từ phương hướng này đi, hẳn lái xe chạy đi.
Tư Đồ Hương đỡ Miêu Toa, móc từ trong túi ra điện thoại của Tần Dương, đưa cho hắn:
- Số điện thoại đầu tiên chính là số của người phụ trách bên đó.
Tần Dương đương nhiên hiểu được ý Tư Đồ Hương nói bên kia là chỉ ai, đáp một tiếng, nhận lấy di động, rất nhanh gửi đi một tin nhắn cho bên kia.
Ánh mắt Tần Dương nhìn tới lão giả kia, cũng không nói lời nào, chỉ gật nhẹ đầu một cái, xem như chào hỏi, lão giả cũng gật nhẹ đầu đáp lại.
- Nơi này vốn có một hai người đã mất khả năng chống cự, một Thiên Nhân, một Siêu Phàm... Nhưng nghĩ tới hẳn cuối cùng đã bị gã đeo mặt nạ diệt khẩu rồi.
Hai mắt lão giả sáng ngời:
- Mất đi sức chống cự? Cậu làm sao?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Bọn họ đánh giá thấp tôi, cho nên bọn họ thua.
Trong ánh mắt của lão giả thể hiện mấy phần kinh ngạc, hắn đương nhiên biết thực lực của Tần Dương, nhưng một mình Tần Dương lại có thể đánh cho một Thiên Nhân và một Siêu Phàm mất đi năng lực chống cự, lực chiến đấu của Tần Dương rốt cuộc cao bao nhiêu đây?
Tần Dương đi tới trước người cô gái đội mũ lưỡi trai kia, giơ tay dò xét bên gáy một chút, lại đi tới căn phòng đằng sau, căn bản không cần nhìn, trên cái trán của lão giả bị Tần Dương phế bỏ đan điền kia đã xuất hiện một lỗ máu lớn, trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt.
Tần Dương khẽ thở dài, khi đối phó với lão giả tóc trắng kia, hắn đã sử dụng bí pháp kích thích tinh thần lực của mình, cưỡng chế tăng tinh thần lực của bản thân lên, cũng cưỡng chế khiến đồng thuật của hắn từ giai đoạn thứ ba tăng lên tới giai đoạn thứ tư Hắc Động, lúc này mới khiến lão giả kia bị một kích đánh bất ngờ.
Nếu không phải khi đó Tần Dương sử dụng đồng thuật khiến tinh thần của lão giả tóc trắng trong nháy mắt xuất hiện trạng thái thẫn thờ, nắm đấm của Tần Dương căn bản không thể đánh được lên người của gã, cho dù Tần Dương đánh trúng thì cả hai đều cùng bị tổn thương, nắm đấm của lão giả giây phút đó không bị chậm lại, nắm đấm của Tần Dương chưa chắc đã đánh trúng được lão giả kia thì nắm đấm của đối phương cũng đã trực tiếp đánh bay hắn trước rồi.
Cũng chính vì tinh thần của đối phương thẫn thờ trong khoảnh khắc ấy, đối phương căn bản không có bất cứ lực phòng ngự nào, nhẫn điện thế cao áp trên tay Tần Dương mới phát huy được công dụng, tức khắc cho lão giả tóc trắng một kích nghiêm trọng.
Dòng điện mãnh liệt khiến thân thể của lão giả tóc trắng cứng đờ, lúc này Tần Dương mới nhân cơ hội phế bỏ đan điền của gã, nếu không, cho dù đánh lén thành công, Tần Dương tiếp theo đó chỉ sợ phải dứt khoát bị một quyền đánh bay mất.
Trong chuyện này đương nhiên cũng có công lao của thân thể mạnh đến mức biến thái của Tần Dương, nếu như hắn chỉ là một người tu hành bình thường, cho dù khi ấy tinh thần của lão giả tóc trắng đã đờ đẫn, thì uy lực của một quyền kia cũng không yếu, đánh trúng vai của Tần Dương vẫn có thể đánh vỡ xương của hắn được, đâu còn có thể cho hắn dứt khoát xoay người bò lên phản kích được như vậy chứ?
Cưỡng chế tăng tinh thần lực, cưỡng chế sử dụng Hắc Động đương nhiên phải có tác dụng phụ, máu tươi chảy từ trong miệng, trong lỗ mũi, trong lỗ tai ra đều là tác dụng phụ biểu hiện trên cơ thể.
Tần Dương trở lại bên cạnh Tư Đồ Hương, đang muốn nói chuyện, thì di động của hắn bỗng nhiên đổ chuông.
- Tôi là Tần Dương.
- Bắt được Lục Đào rồi!