Chương 1283: Người mà mày quen
- Bắt được Lục Đào rồi!
Sự căng thẳng, khẩn trương trong lòng Tần Dương lúc này mới hạ xuống:
- Được, tôi lập tức tới ngay!
- Bên anh thế nào rồi?
Tần Dương nói bâng quơ vài ba câu rồi kể lại một lần tình huống bên này.
- Được, tôi qua đó trước, bên khu chung cư kia tôi sẽ phái người tới đón.
- Được!
- Bắt được kẻ đứng sau màn rồi, chúng ta đi thôi!
Tần Dương cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nói một câu, tầm mắt nhìn tới khuôn mặt của Miêu Toa:
- Chị Toa, tôi bảo Hương Hương đưa chị tới bệnh viện trước đi!
Miêu Toa cắn môi:
- Có thể đưa tôi trở lại sân vận động trước được không?
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Chị còn muốn tiếp tục buổi hòa nhạc?
Miêu Toa gật đầu, dáng vẻ có chút thẹn thùng:
- Tám mươi ngàn người, tôi nên có một câu trả lời cho bọn họ, hơn nữa tôi đã hứa trước đó, rằng nếu tôi được cứu ra, tôi nhất định sẽ quay về ca hát cho mọi người.
Tần Dương lo lắng nhìn Miêu Toa:
- Chị kiên trì được không?
Miêu Toa mỉm cười nói:
- Không thành vấn đề, cùng lắm thì đến lúc đó thể lực của tôi không chống đỡ được thì ngồi xuống hát thôi, tôi nghĩ mọi người có lẽ có thể đủ tha thứ cho tôi nhỉ.
Trong mắt Tần Dương thể hiện mấy phần kính nể:
- Tôi kiểm tra cho chị một chút đi, xem có bị nội thương chỗ nào không.
- Được!
Tần Dương cẩn thận kiểm tra cho Miêu Toa một lần, xác nhận phần da đầu gối cùng với bắp chân lộ ra ngoài của Miêu Toa có hơi trầy xước do khi được hắn ôm nhảy ra ngoài cửa sổ tạo thành, những nơi khác do được hắn che chở nên không bị thương, nội tạng cũng không bị thương.
- Hương Hương, cô đưa chị Toa trở lại sân vận động đi, ở bên cạnh bảo vệ cô ấy, tôi nghi ngờ đối phương có thể còn có tai mắt ở sân vận động, nhưng lúc này hẳn đã đi mất rồi!
- Được!
- Các người đi trước đi, đợi tôi xử lý xong chuyện bên này sẽ chạy tới.
Miêu Toa lo lắng nhìn Tần Dương:
- Tần Dương, cậu mặc kệ tôi, cậu đã chảy máu rồi, cậu tới bệnh viện trước đi, chuyện của buổi hòa nhạc mình tôi là xong rồi.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Chị quên tôi chính là một thần y đấy sao, thân thể của tôi bản thân tôi hiểu rất rõ, không có vấn đề gì... Buổi hòa nhạc, tôi còn là khách mời biểu diễn đấy, bên dưới sân khấu cũng có người hâm mộ của tôi nữa mà, tôi cũng phải có trách nhiệm với bọn họ, chị không thể nói mà không giữ lời được.
Miêu Toa cắn môi, nhìn Tần Dương thật lâu, rồi mỉm cười nói:
- Được, vậy tôi chờ cậu!
- Được, tất cả cứ làm theo ngày hôm qua đã luyện tập là được, buổi hòa nhạc hôm nay sẽ không thất bại vì vụ bắt cóc này, chỉ cần biết vì nó mà trở thành một sự kiện kinh điển vĩnh viễn không phai mờ mà thôi!
Tư Đồ Hương chở Miêu Toa rời đi, lão giả ở lại hiện trường, Tần Dương điều khiển mô tô đi theo con đường lớn về phía khu chung cư đối diện.
Tần Dương mới lái xe tới cửa khu chung cư đã thấy bên trong có một đám người nhanh chóng bước ra, ở giữa có một kẻ đang đeo còng tay, được hai người đàn ông trung niên một trái một phải mặc quần áo bình thường dẫn đi.
Tần Dương ngừng chiếc xe mô tô, sau đó xoay người xuống xe đứng đợi bên đường.
Người bên kia đương nhiên cũng nhìn thấy được Tần Dương, đám người cùng đi tới, còn chưa tới gần, Tần Dương cũng đã nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của kẻ ở chính giữa. Thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một vết sẹo đỏ tươi kéo dài, sau đó mới chính là khuôn mặt quen thuộc.
Lục Đào!
Lục Đào dừng bước, ánh mắt hung hăng chằm chằm vào Tần Dương:
- Tần Dương, mạng của mày cứng thật đấy, bom nổ như vậy cũng không giết chết được mày... Người đàn bà kia đâu?
Tần Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Đào:
- Miêu Toa cũng không sao, tao đã bảo người đưa cô ấy trở về rồi. Lục Đào, ra tay với một cô gái, mày quả thật đến cái mặt cũng không cần!
Lục Đào cười lạnh nói:
- Chỉ cần có thể giết được mày, cần cái mặt này làm gì, chẳng lẽ mày không thấy được vì mày mà mặt của tao đã thành như vậy rồi sao, đáng tiếc ông trời không có mắt, như vậy vẫn bị mày tránh được một kiếp!
Tần Dương tiến tới gần hơn, đứng trước mặt Lục Đào, giọng điệu lạnh lẽo nói:
- Nếu như quả bom kia của mày không phải dán trên ghế, mà là đặt trên người của cô ấy, có lẽ tao thật sự không có cách nào cứu được cô ấy cả!
Lục Đào nhổ xuống mặt đất một ngụm nước bọt:
- Mày cho rằng tao sẽ không ư, là tao cố ý đặt như vậy, tao sợ buộc trên người cô ta, mày đến cả một phần vạn hi vọng cứu cũng không có, lỡ như mày đánh bại hai thùng cơm kia, nhìn thấy hoàn toàn không có hi vọng mà mặc kệ việc cứu người, hoặc chính cô ta làm bom nổ thì sao. Tao cố ý cho mày chút hi vọng, chính vì dẫn dắt mày tới gần...
Trên khuôn mặt của Tần Dương nở nụ cười giễu cợt:
- Đáng tiếc thông minh quá sẽ bị thông minh hại, không ngờ tao sẽ dùng tới một tấm sắt che chắn xung kích vụ nổ!
Lục Đào nghiến răng, ánh mắt oán độc nhìn Tần Dương:
- Lần này mày thắng, chẳng qua tao sẽ ở trong tù nhìn mày, nhìn mày chết như thế nào!
Tần Dương nhíu mày:
- Trận chiến lần trước toàn bộ cao thủ của Hắc Thủ bọn mày đã chết trận, cha mày nói toàn bộ Hắc Thủ đã không còn cao thủ Siêu Phàm, vậy lão giả cao thủ Siêu Phàm kia là ai, vì sao bọn họ nói bọn họ là hai thanh đao mày mượn, bọn họ là người của ai?
Trên khuôn mặt của Lục Đào lộ ra nụ cười vi diệu:
- Giống như lời mày nói, Hắc Thủ đã hoàn toàn xong đời, đừng nói là thực lực Siêu Phàm, cho dù là Đại Thành cũng không tìm ra được, đương nhiên tao có thể dùng tiền thuê một số kẻ liều mạng, nhưng hiển nhiên tao có thể mượn được miễn phí, vì sao tao phải dùng tiền đi thuê chứ?
- Mượn?
Tần Dương hỏi dồn:
- Mượn của ai?
Lục Đào đã bị người mình bắt được, gã biết bản thân đã hoàn toàn xong đời, cho nên gã sẽ không để ý mà hãm hại thêm một số kẻ khác.
- Đúng vậy, mượn, gã không dám không cho tao mượn! Kẻ kia mày cũng quen đấy.
Trên khuôn mặt của Lục Đào thể hiện thần sắc cổ quái mà đắc ý, nhìn chằm chằm Tần Dương như vậy, thậm chí còn cố ý kéo dài âm cuối...
Mình quen?
Hai mắt Tần Dương mở to, trong ánh mắt có vẻ giật mình.
- Ai?
Lục Đào cười khà khà:
- Chính là...
Lục Đào còn chưa nói hết lời, thì một tiếng súng bỗng vang lên, đầu của Lục Đào đột ngột nghiêng về phía sau, cả người trực tiếp mềm nhũn ngã xuống.
Tất cả mọi người trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng súng vang lên đều có hành động, chớp mắt đã núp bên cạnh bồn hoa, người trung niên dẫn đầu lập tức dùng tay âm thầm chỉ tới một hướng, mấy người lập tức mượn chướng ngại vật dò xét đi tới, nhưng đợi tới khi bọn họ đuổi tới thì đã không còn thấy người đâu nữa.
Khi những người này đuổi theo, Tần Dương đã nhanh chóng vọt tới trước người Lục Đào, bắt được Lục Đào, nhìn thấy trên huyệt thái dương của gã xuất hiện một lỗ đạn máu, người đã sớm tắt thở.
Lục Đào bị kẻ khắc bắn nổ đầu rồi!
Tần Dương không kiềm chế được mà cắn chặt răng, tức giận nện một đấm xuống bồn hoa bên cạnh.
Hai người trong khu công xưởng bị diệt khẩu, không dễ gì mới bắt được Lục Đào, nhưng Lục Đào cũng bị diệt khẩu, hơn nữa còn bị diệt khẩu dưới mí mắt bao nhiêu cao thủ.
Tần Dương nhìn thi thể của Lục Đào, trong lòng vừa nghĩ tới lời Lục Đào nói.
Người mà hắn quen biết?
Cho Lục Đào mượn hai cao thủ tới giết mình?
Kẻ kia là ai đây?
Là người gia tộc tu hành nào sao?
Hoặc là... là một kẻ khác mà hắn không chú ý tới?