Chương 1284: Có phải là Tần Dương hay không?
Lão giả đã mất năng lực hoạt động và cô gái mũ lưỡi trai đã chết.
Lục Đào cũng đã chết rồi!
Kẻ giết người diệt khẩu đã chạy thoát rồi.
Tất cả sự việc dường như kết thúc từ đó, Tần Dương và người dẫn đầu của nhóm Long Tổ sau khi trao đổi đơn giản mấy câu liền nhanh chóng xách theo thi thể Lục Đào rút lui.
- Tra xét một chút lai lịch hai người chết kia, xem thân phận của bọn họ là gì.
- Có kết quả rồi chúng tôi sẽ thông báo cho cậu biết!
Tần Dương nhìn đoàn xe rời đi, tâm trạng có chút phức tạp.
Kẻ sống cuối cùng bên phía đối phương hình như chỉ muốn giết Lục Đào, phòng Lục Đào tiết lộ bí mật, theo như suy đoán này thì một hoặc hai kẻ ra tay cuối cùng hẳn không phải người của Lục Đào, mà là cùng một tổ chức với lão đầu và cô gái mũ lưỡi trai kia.
Bọn họ là một phe, nhưng tình huống khi đó gã đeo mặt nạ kia không thể dẫn theo hai người kia rời đi, cho nên không hề do dự ra tay diệt khẩu, e sợ lão giả và cô gái kia rơi vào trong tay Tần Dương sẽ tiết lộ càng nhiều tin tình báo hơn.
Kẻ ẩn thân ở đây đồng thời không hề do dự giết chết Lục Đào rồi âm thầm lặng lẽ rời đi, hình như cũng chưa từng quyết định xuống tay với Tần Dương.
- Tao rõ ràng có thể mượn miễn phí, vì sao tao phải dùng tiền để đi thuê chứ?
- Gã không dám không cho tao mượn! Kẻ kia mày cũng quen đấy.
Tần Dương nghĩ tới lời Lục Đào nói trước khi chết, hắn hoàn toàn có thể nghe ra được sự ngập tràn ác ý trong giọng điệu kia của Lục Đào, phần ác ý này không chỉ nhắm vào hắn, mà đồng thời cũng nhằm vào kẻ cho gã mượn người kia.
Không dám không cho mượn?
Hắc Thủ đã bị diệt, người kia có thể cho mượn cao thủ Siêu Phàm, nói rõ trong tay người kia tất có thế lực mạnh mẽ, không thể ngờ có thể không để ý Lục Đào, nhưng lại vẫn phải khuất phục trước Lục Đào, là vì Lục Đào biết được thân phận của kẻ đó, hay trong tay gã nắm được cán chuôi?
Lục Đào nói Tần Dương quen biết người kia, từ trong giọng điệu ngập tràn ác ý của gã không khó dự đoán kẻ kia sợ rằng ngoài mặt có một thân phận nổi danh, thậm chí còn là kẻ được mọi người tôn kính, nhưng sau lưng lại nắm trong tay một vài thế lực làm xằng làm bậy, mà Lục Đào biết bộ mặt thật của kẻ này, dùng lí do này uy hiếp, cho nên kẻ kia phải cho mượn người.
Lục Đào hành động thất bại bị bắt, thủ hạ của người kia không hề do dự giết chết Lục Đào, tiêu diệt căn nguyên bại lộ.
Nghĩ như vậy, có rất nhiều chuyện đã suy nghĩ thông được.
Hoặc là, kẻ kia vẫn luôn âm thầm muốn xử lý Lục Đào, cho nên ngoại trừ người mà gã cho Lục Đào mượn ra, còn lén phái thêm sát thủ diệt trừ Lục Đào. Lục Đào trốn ở chỗ này, còn sát thủ luôn nhìn chằm chằm gã, cho nên mới có thể mạo hiểm giết người khi Lục Đào đã bị bắt.
Mặc dù đã đoán ra rất nhiều chuyện, nhưng điều bí ẩn lớn nhất vẫn không giải được như cũ.
Người kia là ai vậy?
Nghĩ tới câu nói "Mày cũng quen biết đấy" của Lục Đào, trong lòng Tần Dương có phần sởn tóc gáy.
Có lẽ chỉ là quen biết, hoặc chính ở bên người?
Tần Dương hít một hơi thật sâu, ném suy nghĩ hỗn loạn ra sau đầu, giơ cổ tay lên, nhìn thời gian một chút. Sau đó Tần Dương nhảy lên mô tô, đội mũ bảo hiểm lên.
Chuyện còn lại đương nhiên sẽ có người đi điều tra, bây giờ hắn nên chú ý tới chuyện của mình trước tiên đi.
Tần Dương nhìn quần áo trên người mình toàn chỗ rách với vô cùng bẩn thỉu, lấy di động bấm gọi số điện thoại của Tư Đồ Hương.
- Hai người đã tới rồi nhỉ, chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo thay thế.
Sân vận động Bắc Kinh.
Trong phòng điều khiển, đám người Hoàng Minh lo lắng chờ đợi.
Bên trong sân vận động, tám mươi ngàn người đang lo lắng và chờ đợi, yên lặng cầu nguyện.
Điện thoại của Tưởng Vi đột ngột đổ chuông, Tưởng Vi cầm điện thoại lên, nghe cuộc gọi, hai mắt lập tức mở to.
- Miêu Toa!
Hai mắt của tất cả mọi người trong phòng đều sáng ngời, ánh mắt đồng loạt nhìn tới hướng Tưởng Vi.
- Được, tôi biết rồi, được!
Tưởng Vi cúp điện thoại, khuôn mặt mừng rỡ kêu lên:
- Miêu Toa được cứu rồi, cô ấy không sao, đang trên đường trở về đây, cô ấy bảo để chúng ta nói với người tới xem buổi hòa nhạc trước việc này, trấn an tốt mọi người, một lát nữa cô ấy sẽ lên sân khấu lần nữa, hoàn thành buổi hòa nhạc lần này!
- Thật tốt quá!
Trái tim đang căng thẳng của Hoàng Minh cuối cùng cũng an tĩnh lại. Trong khoảng thời gian vừa trôi qua, hắn ta làm người phụ trách nơi này, nhưng cũng đã phải gánh chịu áp lực cực lớn.
Tinh thần phải tập trung cao độ đột ngột thả lỏng, hắn ta cảm giác thân thể mình có chút suy yếu.
Hoàng Minh chống hai tay lên đài điều khiển, bắt đầu nói chuyện thông qua microphone.
- Kính thưa quý vị khán giả, xin mọi người hãy chú ý! Xin nói cho mọi người một tin tức tốt, nữ sĩ Miêu Toa đã được giải cứu thành công, cô ấy đang trên đường trở về đây, cô ấy bảo tôi truyền lời lại cho mọi người, xin mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi, cô ấy sẽ lên sân khấu một lần nữa, hoàn thành buổi hòa nhạc lần này, tuyệt đối sẽ không khiến mọi người thất vọng!
- Oa, được cứu rồi!
- Trời ơi, thật sự quá tốt!
- Vụ nổ lợi hại như vậy, cô ấy chắc chắn bị thường rồi đi, cô ấy bị thương trở về sao?
- Miêu Toa! Chúng em yêu chị!
Cả sân vận động vang lên tiếng hoan hô bay thẳng tới vòm trời, rất nhiều người nhảy dựng khỏi vị trí ngồi của mình, hoan hô, vung que phát sáng trong tay lên.
Cả sân vận động vốn đang ngập tràn trong bầu không khí vô cùng lo lắng lập tức đã biến mất sạch, thay vào đó là sự vui sướng vô hạn.
- Thật lợi hại, lần hòa nhạc này thật sự đi không phí công, gặp được vụ bắt cóc truyền hình trực tiếp, còn có nổ bom, mặc dù từ đầu tới cuối không thấy được mặt bọn bắt cóc cùng với người xông tới cứu người, nhưng lòng bàn tay vẫn luôn tuôn trào mồ hôi này!
- Miêu Toa thật lợi hại! Sống chết ở ngay trước mắt vẫn có thể chuyên tâm hát cho mọi người, không màng sống chết, dù là một cô gái yếu đuối, nhưng tuyệt đối là một anh hùng! Từ hôm nay trở đi, tôi chính là fan hâm mộ của Miêu Toa rồi, fan não tàn, theo đuổi cô ấy cả đời!
- Đúng vậy, cũng sắp tới giờ rồi, cô ấy không kêu gọi người tới cứu mình, ngược lại còn khuyên bảo người tới cứu kia nhanh chóng chạy đi, thật có dũng khí!
- Thật sự không nghĩ trong thân thể của một cô gái yếu đuối như Miêu Toa lại ẩn chứa dũng khí lớn tới như vậy, thật khiến người khác bội phục! Chuyện này về sau sợ rằng tầm ảnh hưởng của Miêu Toa sắp đột phá lên tận không trung rồi!
- Đây mới thực sự là ngôi sao! Lâm nguy không sợ, có tình có nghĩa, không màng sống chết, tôi phục rồi!
Đám khán giả đứng ngoài xem bàn tán xôn xao, mỗi người đều mang thần sắc kích động, cũng có rất nhiều người đã đăng weibo cho đám bạn bè của mình biết, phát tán tin tức mới nhất Miêu Toa được cứu ra ngoài.
Sau một lúc mọi người hoan hô, có rất nhiều người bắt đầu chú ý tới vấn đề khác.
- Haiz, cậu nói xem người tới cứu kia rốt cuộc là ai, là cảnh sát phải không?
- Giây phút cuối cùng đó người phá tường chạy vào rốt cuộc là ai mà lại có thể di chuyển tấm sắt nặng như vậy, sức lực lớn thật!
- Khi đó quá nhanh, không thấy rõ mặt, chẳng qua mình hình như thấy rõ ràng người kia mặc tây trang, cổ đeo nơ...
- Đúng, đúng, đúng, tôi cũng nhìn thấy, tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, nơ...
- Ở đây ai có phong cách như vậy, ăn mặc đẹp trai đi cứu người? Trông qua dường như không giống cảnh sát?
- Miêu Toa mặc quần áo biểu diễn, người này có thể cũng sắp biểu diễn... Các người nói xem có phải Tần Dương không?