Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1275 - Chương 1285: Cố Nén Không Gọi Điện Thoại

Chương 1285: Cố nén không gọi điện thoại
 

Tần Dương đỗ mô tô ở ven đường, lấy điện thoại từ trong túi ra, liếc mắt nhìn màn hình, nhận nghe cuộc gọi.

- Thanh Thanh...

Tần Dương rõ ràng nghe thấy đầu bên kia có hơi thở, hiển nhiên vì khẩn trương cao độ, sau khi nghe thấy giọng nói của hắn mới vô thức phản ứng thư giãn.

- Anh không sao chứ?

Tần Dương cười ôn hòa nói:

- Không sao, đừng lo lắng.

- Người cứu Miêu Toa là anh sao?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Là anh, kẻ ra tay là Lục Đào, gã muốn đối phó với anh, bắt Miêu Toa chỉ vì muốn dẫn dụ anh qua đó. Lục Đào đã chết rồi, chuyện này xem như đã hoàn toàn xong.

Hàn Thanh Thanh đầu bên kia rõ ràng thở dài ra một hơi:

- Em xem trong đoạn video trực tiếp trên mạng đến cuối cùng bom nổ, anh thật sự không bị thương sao?

Tần Dương cười nói:

- Bị nội thương một chút, nhưng không nghiêm trọng, nếu em không yên lòng thì bây giờ chúng ta có thể nói chuyện qua camera?

Hàn Thanh Thanh dứt khoát nói:

- Được!

Hàn Thanh Thanh cúp điện thoại, lập tức gọi cuộc gọi camera tới, Tần Dương nhận cuộc gọi.

Hàn Thanh Thanh mặc đồ ngủ, trông có vẻ như đang ở ký túc xá, khung cảnh đằng sau là giường của cô.

- Tần Dương, cậu không sao chứ?

Một đầu người ghé sát bên cạnh, là Lạc Vũ Hân bạn cùng phòng của Hàn Thanh Thanh, vẻ mặt ân cần hỏi thăm.

Tần Dương cười nói:

- Lạc Vũ Hân, cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao.

Hàn Thanh Thanh thấy mặc dù đầu tóc của Tần Dương rối bời, quần áo cũng vô cùng bẩn, thủng rách, trên khuôn mặt có vết thương dài khoảng hai, ba centimet, nhưng cũng không ảnh hưởng tới nụ cười ôn hòa trên gương mặt của hắn, trên người không nhìn thấy rõ vết máu, trừ vết thương trên mặt ra hình như cũng không có những vết thương khác, hơn nữa khung cảnh sau lưng hình như là ở trên đường, cũng không phải địa điểm nguy hiểm gì, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

- Mặt của anh bị thương rồi!

Tần Dương mỉm cười nói:

- Ừ, lúc bom nổ bị thủy tinh rạch qua một chút, vết thương nhỏ, hiện giờ cũng không chảy máu nữa, không cần lo lắng.

Hàn Thanh Thanh khẽ ừ một tiếng:

- Bây giờ anh đang ở chỗ nào?

Tần Dương giơ điện thoại di động quay một vòng xung quanh, để Hàn Thanh Thanh nhìn thấy được khung cảnh quanh đó:

- Đang trên đường đây, anh đang trên đường trở lại sân vận động, Miêu Toa nói buổi hòa nhạc này vẫn cần tiếp tục tiến hành, không thể để cho tám mươi ngàn người xem thất vọng được. Anh vừa đi xử lý một số chuyện sau đó, bây giờ cũng phải chạy về, có lẽ đợi lát nữa là em có thể thông qua truyền hình trực tiếp trên mạng internet nhìn thấy được anh rồi, nhất định rất đẹp trai đấy!

Hàn Thanh Thanh nghe Tần Dương còn có tâm tư nói đùa với mình, sự lo lắng và khẩn trương trước đó rốt cuộc hoàn toàn buông thả. Khi nãy nhìn thấy Miêu Toa bị bắt cóc, Hàn Thanh Thanh không gọi điện thoại cho Tần Dương, vì cô biết hắn chắc chắn đang tranh thủ từng giây từng phút nghĩ mọi cách cứu Miêu Toa, khi đó cô mà gọi điện thoại tới chỉ càng thêm phiền hơn mà thôi.

Lỡ như hắn đang yên lặng tiếp cận nơi nào đó, cô gọi điện thoại tới, điện thoại của hắn đột ngột đổ chuông mà bại lộ thì phải làm sao?

Khi thấy bom nổ mạnh, cả trái tim cô vô cùng căng thẳng, đám người Lạc Vũ Hân bảo cô gọi điện thoại cho Tần Dương, nhưng cô vẫn cố nén sự lo lắng trong lòng không gọi đi, vì mặc dù gọi điện thoại thì cô cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì, không thể giúp được bất cứ điều gì.

Cứ lẳng lặng chờ đợi như vậy cho tới khi thấy trên mạng truyền hình trực tiếp nói Miêu Toa đã an toàn, sắp sửa trở lại buổi hòa nhạc ở sân vận động, cô mới gọi điện cho Tần Dương, khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Tần Dương rồi, cô mới thật sự có cảm giác thần hồn đã quay trở về vị trí của nó.

- Được rồi, vậy anh mau đi đi, đợi anh hết bận rồi lại nói chuyện tiếp.

Tần Dương cười nói:

- Được, mọi người chờ xem vẻ đẹp trai của anh đi, sau buổi hòa nhạc anh sẽ gọi điện cho em... Đúng rồi, chuyện của anh đừng nói ra ngoài, chuyện này vốn dĩ vì anh mà ra, anh không muốn dẫn tới quá nhiều sự chú ý!

Hàn Thanh Thanh cười ôn nhu nói:

- Được, bọn em sẽ không nói lung tung đâu!

Hàn Thanh Thanh cúp điện thoại, đặt điện thoại di động xuống, dựa người lên cây cột giường, bật cười nhìn Lạc Vũ Hân bên cạnh:

- Mình đã nói anh ấy không có việc gì mà.

Vẻ mặt Lạc Vũ Hân bàng hoàng nhìn Hàn Thanh Thanh:

- Thanh Thanh, cậu cũng quá bình tĩnh rồi đấy. Bạn trai sống chết chưa rõ, trông cậu lo lắng tới mức sắp mất cả hồn vía rồi, vậy mà cậu vẫn có thể kìm nén không gọi điện thoại, rốt cuộc cậu suy nghĩ như thế nào vậy?

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Miêu Toa gặp chuyện bất trắc, Tần Dương chắc chắn đang nghĩ mọi cách để cứu được Miêu Toa, lúc đó nếu mình gọi điện qua không phải càng phiền thêm ư. Sự kiện bom nổ chúng ta đều biết, người khác đương nhiên cũng biết, mình căn bản không giúp được gì, chi bằng yên lặng chờ đợi... Huống chi anh ấy có bản lĩnh như vậy, mình tin tưởng anh ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Triệu Nhụy cảm thán nói:

- Cậu và cậu ta thật đúng là rất xứng đôi, biến đổi lớn vẫn có thể không thay đổi sắc mặt. Cậu xem cậu ta đi, mới vừa xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy vẫn có thể trò chuyện vui vẻ, mà cậu vẫn có thể bình tĩnh chờ đợi, hai người các cậu thật rất giỏi đấy...

Trên khuôn mặt của Hàn Thanh Thanh nở nụ cười bất lực, nhưng không trả lời Triệu Nhụy, chỉ chuyển hướng chủ đề:

- Tiếp tục xem trực tiếp đi, chắc hẳn Miêu Toa sắp nhanh chóng xuất hiện một lần nữa trên sân khấu rồi đấy!

Lạc Vũ Hân ngồi bên cạnh Hàn Thanh Thanh, cảm xúc dâng trào nói:

- Tần Dương thật sự quá mạnh, khiêng một tấm sắt nặng như vậy chọi cứng với bom, còn thật sự thành công nữa chứ!

Hàn Thanh Thanh cười khổ nói:

- Chắc hẳn anh ấy cũng vì không có cách khác đi, đám bắt cóc kia hiển nhiên chờ anh ấy đi cứu người, sau đó trực tiếp kích nổ bom...

Hàn Thanh Thanh không nói nhiều chuyện của Lục Đào, mấy người Lạc Vũ Hân chỉ cảm thán việc này một lúc, sau đó cũng đều chú ý tới phần truyền trực tiếp, vì trên sân vận động đã vang lên tiếng hoan hô vang trời rồi.

Miêu Toa sắp lên sân khấu rồi.

Hàn Thanh Thanh ôm hai chân ngồi trên giường của mình, hai mắt nhìn màn hình vi tính trước mặt, nhưng tâm tư hoàn toàn không theo dõi màn hình.

Cảm nhận được suy nghĩ sợ hãi vẫn còn quẩn quanh trong lòng, cô bỗng nhiên hiểu được sự do dự trước kia của Tần Dương rồi.

Thứ Tần Dương sợ chính là xuất hiện chuyện như vậy, sợ chính là khiến cô bị liên lụy trong phiền phức của hắn, khiến cô gặp phải nguy hiểm, sợ cô lo lắng hãi hùng...

Trước kia Hàn Thanh Thanh đã từng trải qua sự việc như vậy một lần, dù cô biết bản lĩnh của Tần Dương rất lợi hại, nhưng cô cũng biết kẻ địch của Tần Dương cũng rất lợi hại, hơn nữa những kẻ này càng không giới hạn nguyên tắc, càng không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Chắc hẳn trước khi xông vào trong căn phòng đó cứu Miêu Toa, hắn nhất định đã đánh một trận rất thảm với người ở bên ngoài.

Nếu như hắn đánh bị thua, có lẽ giống như lời hai người kia nói, hắn sẽ chết sao?

Nếu như ở đó không có tấm sắt nặng này, hắn có thể sẽ dùng cơ thể của chính mình bảo vệ Miêu Toa khỏi uy lực của vụ nổ hay không?

Hắn sẽ!

Hắn nhất định sẽ!

Hàn Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, một người đàn ông như vậy bất cứ lúc nào cũng sẽ phải trải qua nguy hiểm, còn dùng chính thân thể của mình che chắn nguy hiểm, bảo vệ thân nhân của hắn, bảo vệ bạn bè của hắn, bảo vệ mình...

Lần này hắn đánh thắng, cũng phải dựa vào mưu kế và thực lực của bản thân che chắn vụ nổ, bảo vệ Miêu Toa, nhưng ở lần khác liệu hắn có ngăn cản được không?

Có lẽ hắn sẽ chết!

Đúng vậy, hắn sẽ chết!

Lông mi của Hàn Thanh Thanh rung động hai cái rất nhẹ, đôi mắt xinh đẹp cũng không sợ hãi trước kết luận này, ngược lại càng thêm kiên định hơn.

Nếu chúng ta đã ở bên nhau, vậy hãy để chúng ta cùng đối mặt với những nguy hiểm và khó khăn này đi.

Nếu như anh bị thương, em sẽ chăm sóc anh!

Nếu như anh chết, em sẽ thay anh chăm sóc cha mẹ của anh, em sẽ phụng dưỡng bọn họ, cùng bọn họ già đi, chăm sóc bọn họ trước lúc họ lâm chung.

Em chính là con gái của bọn họ!
Bình Luận (0)
Comment