Chương 1286: Các bạn đừng hiểu lầm
- Miêu Toa!
- Miêu Toa!
- Miêu Toa!
Khi Miêu Toa bước lên sân khấu, toàn bộ tám mươi ngàn người dưới sân khấu đều vung que phát sáng lên, đồng loạt gọi tên của Miêu Toa.
Bộ quần áo gợi cảm trước đó của Miêu Toa đương nhiên không thể mặc được nữa, nên phải thay bộ quần áo vốn chuẩn bị cho lần thay biểu diễn thứ hai.
Đây là một bộ áo váy ngắn rất có sức sống, linh hoạt, trên thân đính những mảnh sáng lấp lánh, mái tóc không có thời gian từ từ xử lý, Miêu Toa dứt khoát buộc thành đuôi ngựa, để hai lọn tóc hai bên uốn thành gợn sóng dài.
Miêu Toa đi lên sân khấu, nhìn biển ánh sáng phía dưới, nghĩ tới kinh nghiệm bản thân vừa trải qua, tâm thần lập tức chấn động, hốc mắt tức khắc ươn ướt.
Miêu Toa dùng tay trái bụm kín miệng và mũi của mình, hít một hơi thật sâu, sau đó cúi người với phía dưới sân khấu.
Chuyển góc chín mươi độ, lại cúi đầu.
Miêu Toa cúi đầu khắp nơi bốn lần mới đứng thẳng người lại, giơ microphone lên.
- Một tiếng đồng hồ trước tôi đã cho rằng bản thân không thể trở lại trên sân khấu này, nhưng có một người giống như kỵ sĩ anh dũng trong biển lửa và máu tươi đã cứu tôi ra, chính nhờ sự bảo vệ của cậu ấy, tôi mới hầu như không bị bất cứ tổn thương nào trong vụ nổ mạnh mẽ kia, tôi thật sự vô cùng cảm kích cậu ấy.
- Trước đó tôi đã hứa hẹn với mọi người rằng nếu như tôi được cứu ra, tôi sẽ trở lại sân vận động, hoàn thành buổi hòa nhạc này. Không khiến mọi người thất vọng, tôi đã may mắn được cứu ra rồi, cho nên tôi từ chối tới bệnh viện trước, vì tôi phải trở về, tôi phải thực hiện lời hứa của mình!
Dưới sân khấu vang lên những tiếng hoan hô, những tiếng vỗ tay vang trời.
- Miêu Toa, chúng tôi yêu cô!
- Miêu Toa, dũng cảm!
- Cố gắng lên!
Miêu Toa hít một hơi thật sâu:
- Nói thật, cho tới bây giờ tôi vẫn còn thấy sợ hãi, tim vẫn đang đập rất nhanh, tâm trạng vẫn chưa khôi phục lại từ trong trạng thái sợ hãi trước đó, nhưng tôi tin tưởng những thứ thuộc về âm nhạc của chúng ta nhất định sẽ xua tan đi được trái tim lo sợ của tôi, vậy thì bây giờ hãy để chúng ta bắt đầu hành trình âm nhạc của ngày hôm nay đi!
Âm nhạc vang lên, Miêu Toa cầm microphone, khẽ mở lời hát.
- Cô và anh gặp nhau trong mùa xuân đó...
Khi Tần Dương chạy tới sân vận động thì Miêu Toa đã bắt đầu biểu diễn một lần nữa rồi.
Tưởng Vi đợi ở cửa, đưa cho hắn một chiếc áo lông rộng thùng thình khoác lên, dù sao thân quần áo tây trang của hắn rách rưới như vậy thật sự quá hấp dẫn ánh mắt chú ý của người khác.
Hắn đi theo Tưởng Vi trở lại phòng hóa trang của mình, Tần Dương hỏi:
- Tư Đồ Hương đâu rồi?
Tưởng Vi trả lời:
- Cô ấy ở phía trước sân khấu bảo vệ an toàn cho Miêu Toa.
Tần Dương ừ một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế dựa, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cầm lấy bình nước bên cạnh uống mấy ngụm.
Tưởng Vi đứng bên cạnh, ánh mắt cung kính nhìn Tần Dương:
- Tần tiên sinh, vẫn muốn lên sân khấu giống như khi luyện tập lúc trước sao?
Tần Dương bật cười:
- Lên chứ, tám mươi ngàn người xem, thời khắc kéo gió như vậy cũng không nhiều, nếu đã đến rồi thì thế nào cũng phải đi tăng nhiệt một chút chứ.
Tưởng Vi bật cười trước lời Tần Dương nói, cung kính đáp lời:
- Vậy được, vậy để tôi gọi thợ trang điểm tới đây, chẳng tôi tôi thấy anh có thể cần tắm rửa trước đấy.
Tần Dương nhìn dáng vẻ mặt xám mày tro của mình trong gương, bất lực đứng dậy:
- Được!
Tưởng Vi cầm một bộ tây trang và áo sơ mi đưa cho Tần Dương:
- Đây là bộ quần áo dự phòng, sau khi tắm rửa xong là có thể mặc thay đổi.
- Được!
Tần Dương nhanh chóng tắm rửa, đổi lại bộ tây trang và áo sơ mi dự phòng, thắt nơ, nhìn vết thương trên khuôn mặt này lập tức bĩu môi.
Cũng may có cái mặt nạ!
Có lẽ tất cả mọi người sẽ đoán được người xông tới cứu Miêu Toa kia chính là Tần Dương, nhưng Tần Dương cũng sẽ không thừa nhận.
Có lẽ sẽ có một số tin tức nho nhỏ truyền đi, nhưng không quan trọng, dù sao trong chuyện đã xảy ra trong công xưởng không có người nào biết được cụ thể, bọn họ chỉ nghe thấy được giọng nói, thời điểm xông vào sau cùng, Tư vừa đưa lưng về hướng camera ôm Miêu Toa, mà cũng vừa không lộ diện khuôn mặt.
Các người đoán ra sao là tự do của các người, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Cái nồi kia để cho người khác gánh đi.
Tần Dương trở lại phòng hóa trang, thợ trang điểm đã đợi sẵn ở bên cạnh, thấy vết thương trên khuôn mặt Tần Dương thì lập tức sửng sốt, bỗng nhiên khách khí nói:
- Tần tiên sinh, vết thương này của anh...
Tần Dương lắc đầu nói:
- Khuôn mặt không cần hóa trang đâu, xử lý tóc là được rồi, lát nữa tôi sẽ đeo mặt nạ, sẽ không tháo xuống!
Tưởng Vi đã chuẩn bị xong băng keo cá nhân từ trước, Tần Dương cầm lấy băng keo cá nhân dán lên mặt, nhìn mình trong gương, cười nói:
- Không dán băng keo cá nhân lên, trông vết thương còn có mấy phần man, vừa dán lên trông có phần tức cười, mặt nạ này tuyệt đối không thể tháo xuống, nếu không chẳng phải sẽ bị người ta cười chết mất!
Tưởng Vi và thợ trang điểm đều cười rộ lên, chẳng qua nụ cười này có phần mất tự nhiên.
Cái người rất mạnh này vừa mới liều mạng với bom nổ, thiếu chút nữa đã thăng thiên rồi, vậy mà lúc này còn có thể cười tự nhiên vui vẻ như vậy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, sự khí khái này bọn họ không làm được, dù chỉ đứng xem thôi mà toàn thân bọn họ đã tuôn trào mồ hôi như tắm rồi, đến giờ mà trái tim vẫn còn đập thình thịch liên tục đây này.
- Nhân vật anh hùng như Tần tiên sinh đây, vết thương đối với anh giống như huân chương vậy, không dán lên đương nhiên càng có vẻ khí thế hơn...
Tần Dương cười nhìn thợ trang điểm:
- Tôi là nhân vật anh hùng gì đâu chứ, mấy cô chẳng lẽ cho rằng Miêu Toa là tôi cứu ra sao?
Người thợ trang điểm kia sửng sốt một chút, sau đó bỗng cười nói:
- Hình ảnh khi ấy chợt hiện quá nhanh, tôi cũng không thấy được rõ ràng.
Tần Dương cười nói:
- Trông dáng vẻ của cô hiển nhiên cho rằng là tôi cứu, tôi quả thật có tới đó, cũng có mặt ở hiện trường, nhưng đám bắt cóc cũng không chỉ có một người, tôi đâu thể cứu một người ra được, tôi chỉ ở bên ngoài hấp dẫn sự chú ý của bọn họ mà thôi, cứu Miêu Toa là một người hoàn toàn khác, người kia ngụy trang thành tôi, đương nhiên phải mặc quần áo giống nhau rồi.
Tần Dương nói rất có lý có tình, Tưởng Vi và người thợ trang điểm lập tức có chút hoài nghi, chẳng lẽ thật sự không phải Tần Dương sao?
Tần Dương cười ha ha:
- Tham gia cứu người có tôi, nhưng người xông vào trong phòng không phải tôi, được rồi, xử lý giúp tôi một chút đi!
Thợ trang điểm định thần lại, vội vàng bật cười nói:
- Được!
Tóc của Tần Dương rất nhanh đã được xử lý xong, Tần Dương đứng dậy, cầm theo mặt nạ trên bàn đeo lên trước mặt của mình, trong gương lập tức xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lẽo rất có khí chất thần bí.
Tần Dương đánh giá một vòng, rất thỏa mãn:
- Không tệ, không tệ, rất có khí chất đấy.
Tần Dương tháo mặt nạ xuống, cười nói:
- Ở trong này cũng nhàm chán, tôi đi xem Miêu Toa biểu diễn.
Tần Dương và Tưởng Vi cùng đi tới địa điểm sân khấu, ở đó có không ít người đang đứng, trong đó bao gồm cả cảnh sát phụ trách bảo an Hoàng Minh.
Hoàng Minh nhìn thấy Tần Dương mặc tây trang, trên khuôn mặt dán băng keo cá nhân che vết thương, hai mắt sáng lên, nhân viên công tác xung quanh khác cũng đều quay đầu, vẻ mặt sùng bái nhìn Tần Dương.
Hoàng Minh đã đi tới, trịnh trọng nói lời cảm ơn:
- Tần tiên sinh, cảm ơn anh đã cứu Miêu tiểu thư về, nếu không sợ rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi...
Tần Dương giang hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, một lần nữa nói lại lời ban nãy:
- Tôi quả thật đã tới hiện trường, nhưng người cuối cùng xông vào trong phòng cứu người chỉ là một cao thủ ngụy trang thành tôi, chứ không phải tôi, khi ấy tôi chỉ đang ở bên ngoài hấp dẫn lực chú ý của đám bắt cóc, các vị không nên hiểu lầm...