Chương 1287: Văn Ngạn Hậu? Dragon Slayer?
Hoàng Minh sửng sốt.
Tất cả mọi người sửng sốt.
- Không phải anh?
Hoàng Minh hoài nghi nhìn Tần Dương:
- Không phải anh, vậy sao mặt của anh lại bị thương?
Tần Dương bèn giải thích:
- Tôi đã nói là tôi ở bên ngoài hấp dẫn sự chú ý, có người đuổi theo tôi, tôi vấp ngã, đụng phải một cái máy, bị góc máy kia vạch một đường...
Hoàng Minh ghé sát lại, giảm thấp âm thanh khẽ hỏi:
- Vì sao đám người kia phải đối phó với anh?
Tần Dương bất lực nhỏ giọng trả lời:
- Chuyện này có nói hay không cũng như nhau cả thôi. Tóm lại, bọn họ là người xấu, từng bị sư phụ của tôi xử lý, không dám tìm sư phụ báo thù, nên tìm tới ức hiếp tôi đấy chứ.
Hoàng Minh ồ một tiếng, rụt người lại, hỏi:
- Thật sự không phải anh?
Tần Dương cười khổ nói:
- Nếu như là tôi, tôi không ngại làm anh hùng đâu, hơn nữa, vụ nổ kia mạnh như vậy, nếu tôi xông vào trong còn không phải bị nổ bị thương toàn thân sao, anh xem trên người tôi ngoại trừ vết thương bị xước trên mặt do va đập ra, những nơi khác có bị thương không?
Tần Dương còn giơ tay của mình ra, quả nhiên cánh tay trắng tinh, căn bản không có bất cứ vết thương nào.
Tần Dương nói rất hợp tình hợp lý, mọi người lập tức tin tới bảy, tám phần.
- Tôi đã nói rồi mà, Tần Dương có lợi hại tới đâu cũng chỉ mới hơn hai mươi, tay không tấc sắt sao có thể là đối thủ của đám bắt cóc vô cùng hung ác kia được? Nhất định là phía cảnh sát đã phái đặc công lợi hại hoặc cao thủ tu hành ra tay cứu Miêu Toa...
- Người kia mặc áo sơ mi tây trang, thắt nơ, tôi còn tưởng là Tần Dương chứ, kết quả là có người giả dạng bộ dáng của anh ta lẻn vào cứu người.
- Quản người kia là ai, dù sao tất cả mọi người đã không sao rồi, bọn bắt cóc bị bắt, như vậy là tốt rồi!
- Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, không sao là tốt rồi, thật sự dọa chết người!
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bởi vì chuyện xảy ra tối nay mà buổi hòa nhạc lần này tuyệt đối có thể trở thành kinh điển không bị người khác lãng quên. Trải qua chuyện lần này, nhân khí của Miêu Toa chắc chắn sẽ tăng mạnh, sự kiện bắt cóc lần này cô ấy biểu hiện ra dũng khí và không sợ hãi thật sự khiến người ta phải khâm phục mà!
- Quả thật như vậy, đến cả tôi cũng rung động trước cô ấy, khi nãy còn không kiềm chế được rơi nước mắt đấy...
- Ha ha, người có tâm địa sắt đá như cậu cũng biết rơi nước mắt sao?
Tần Dương nghe thấy được những lời xét đoán của đám người xung quanh, trong lòng thầm thở dài một hơi, xem ra hắn đã thêu dệt rất tốt, tất cả mọi người đều tin rồi.
Tin tưởng là tốt rồi!
Mặc dù hiện giờ Tần Dương càng lúc càng giống ngôi sao hơn, ngày càng có sức ảnh hưởng hơn, nhưng Tần Dương vẫn không muốn bại lộ bản thân quá nhiều, huống chi việc này suy cho cùng cũng do hắn mà ra, Miêu Toa bị tai bay vạ gió, Tần Dương cứu Miêu Toa không phải là điều nên làm sao, có mặt mũi gì đi khoe khoang bản thân là anh hùng chứ?
Đợi lát nữa khi hắn lên sân khấu có cần phải giải thích vài câu không nhỉ?
Tần Dương ngẫm nghĩ, cuối cùng từ bỏ quyết định giải thích.
Khi ấy ở trong phòng quan sát chỉ có mấy người biết bọn bắt cóc nhắm vào hắn, cũng biết hắn tới hiện trường cứu Miêu Toa, nhưng những người này xem ra cũng không biết rõ tình hình, vậy thì cũng không cần phải vẽ thêm chân cho rắn làm gì cả.
Có lẽ có người sẽ suy đoán người kia là hắn, nhưng suy đoán cũng chỉ là tùy tiện đoán mà thôi.
Ngược lại chính bản thân hắn không thừa nhận là được.
Có lẽ đúng như lời Miêu Toa nói, tiếng ca có thể xua tan sợ hãi trong lòng người. Miêu Toa vừa mới bắt đầu khoảng thời gian kéo dài, trạng thái cũng không quá tốt, nhưng sau mấy bài hát, Miêu Toa đã hoàn toàn quên mất sự sợ hãi trong tim, hoàn toàn nhập trạng thái.
Cả sân vận động đều nhập vào một buổi thịnh yến hoan lạc.
Miêu Toa mời tổng cộng hai vị khách mời, Tần Dương là vị khách mời xuất hiện thứ hai, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới lúc Tần Dương xuất hiện.
Tần Dương đi tới một góc khá yên tĩnh, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi số của Long Vương.
Long Vương chắc chắn đã sớm biết được cả quá trình, Tần Dương gọi số của Long Vương cũng không phải vì để báo cáo, mà là muốn thảo luận một chút.
- Cậu đang ở buổi hòa nhạc?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đã tắm rửa, đổi một bộ quần áo, đang chờ lên sân khấu.
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu ngược lại rất nhàn hạ...
Tần Dương cười nói:
- Chuyện xảy ra thì cứ xảy ra, thời gian vẫn phải trôi qua, Miêu Toa khi đối mặt với cái chết còn có thể quên đi sợ hãi, chuyên tâm hát cho người tới xem mình ca hát, tôi tốt xấu gì cũng có kinh nghiệm hơn so với cô ấy một chút không phải sao?
Long Vương cười nói:
- Được rồi, nói cho cùng, mặc dù trực tiếp gây ra ảnh hưởng khổng lồ, nhưng chung quy đã cứu được người về, ngày mai lại được một loạt lời truyền đi, chuyện này có lẽ sẽ không tạo ra ảnh hưởng quá ác liệt.
Tần Dương ừ một tiếng, trực tiếp mở miệng hỏi:
- Hai người kia hiện giờ điều tra thân phận ra sao rồi?
Long Vương trầm giọng nói:
- Đã điều tra ra được rồi, hai kẻ đó đều lệ thuộc một tổ chức sát thủ gọi là Dragon Slayer, tổ chức sát thủ này đang hoạt động ở Đông Nam Á, trong đó không chỉ có sát thủ bình thường, mà cũng có những sát thủ tu hành rất lợi hại...
Tần Dương nhíu mày:
- Tổ chức sát thủ? Lục Đào nói chính là mượn người, chứ không phải thuê người!
Long Vương thở dài:
- Đúng, cho nên có thể suy ra kẻ mà Lục Đào mượn người trong tay gã này hẳn có địa vị rất cao trong Dragon Slayer, thậm chí có thể là người sáng lập.
Tần Dương hỏi tới:
- Vậy trên người hai kẻ này có thể tra ra được đầu mối gì không?
Long Vương cười khổ nói:
- Hai sát thủ đã chết, cậu cảm thấy có thể tra ra được đầu mối gì?
Tần Dương hít một hơi thật sâu, trầm mặc hai giây, sau đó khẽ hỏi:
- Lục Đào nói tôi quen biết kẻ kia, ngài cảm thấy kẻ kia sẽ là ai được?
Giọng điệu của Long Vương thể hiện sự bất lực:
- Nếu như cậu mới vào đời, vậy thì người cậu quen biết được sẽ không có nhiều lắm, phạm vi nhỏ, có lẽ còn có thể suy đoán ra, nhưng cậu hiện giờ dù sao cũng đã tham gia đại hội liên minh người tu hành, người trong giới tu hành cậu cũng quen biết không ít, đoán thế nào đây?
Trong đầu Tần Dương không hiểu sao xuất hiện nụ cười ngập tràn vẻ đùa cợt và ác ý của Lục Đào kia, vẻ mặt rất vi diệu, tựa như đang cười nhạo Tần Dương không biết gì.
Nếu như kẻ kia chỉ giao thiệp hời hợt hoặc quan hệ gật đầu là quen biết với mình, Lục Đào có lẽ sẽ không có biểu tình vi diệu như vậy. Có thể khiến gã lộ ra vẻ mặt này thì cần phải là người tương đối quen thuộc với hắn mới đúng.
Chỉ khi trong tình huống có kẻ địch ở bên mà hắn lại vẫn không hề biết gì như cũ thì có lẽ mới có thể khiến gã lộ ra biểu lộ vi diệu "Mày chính là kẻ ngu", "Cả thế giới đều biết, chỉ có mày là không biết"... đó.
Mới vào đời?
Trong lòng Tần Dương khẽ động, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác.
Lúc trước khi Mạc Vũ và cha của Lục Đào là Lục Phong Niên quyết đấu, trước khi Lục Phong Niên tự sát đã từng nói một câu, bảo thầy trò Mạc Vũ cẩn thận Văn Ngạn Hậu, còn nói Văn Ngạn Hậu không đơn giản...
Văn Ngạn Hậu!
Hai mắt Tần Dương bỗng nhiên mở to, chẳng lẽ kẻ kia trong lời Lục Đào chính là Văn Ngạn Hậu?
Văn Ngạn Hậu không phải chủ tịch tập đoàn Thiên Bác sao?
Hắn ta liệu có liên quan tới Dragon Slayer không?
Lúc trước sau khi mình ăn cơm ở Văn gia về đã từng gặp một lần hoàn cảnh bị xe tải tấn công, thiếu chút nữa đã trực tiếp bị nghiền thành bánh thịt, cho tới nay cũng chưa từng tìm được hung thủ, hơn nữa từ sau lần đó cũng không xảy ra sự kiện tấn công khác...
Nếu kẻ kia thật sự là Văn Ngạn Hậu, như vậy có phải chứng minh Văn Ngạn Hậu tham gia cái tổ chức gọi là Dragon Slayer kia, hơn nữa còn nắm giữ quyền lợi nhất định trong đó.
Hoặc là hắn ta bên ngoài tỏ vẻ là chủ tịch của tập đoàn Thiên Bác, nhưng lại lén tạo dựng tổ chức sát thủ Dragon Slayer này?
Thật sự là hắn ta sao?