Chương 1289: Tôi thật sự tới kéo dài thời gian
- Tần tiên sinh, đến anh ra sân khấu rồi.
- Được!
Tần Dương bước lên giàn giáo như đã luyện tập từ trước, đã sớm luyện tập piano ở đây một lần.
Tần Dương đeo mặt nạ lên, sau đó lặng lẽ ngồi trên ghế, âm thầm chờ đợi.
Khi nhân viên công tác ra dấu tay đếm đến số 0, hai tay của Tần Dương đã đặt lên phím đàn piano, hàng loạt âm thanh trong trẻo từ chiếc đàn dương cầm bay ra.
Cùng lúc đó, giàn giáo cũng từ từ được nâng lên trên.
Khi Tần Dương xuất hiện trước tầm mắt của mọi người thì cả sân vận động bỗng nhiên bạo phát hàng loạt âm thanh hoan hô nhiệt liệt.
- Tần Dương!
- Đại thần!
- Don Juan!
Những âm thanh hoan hoa nối tiếp nhau, cuối cùng mọi người cùng thống nhất hô vang một cái tên.
- Don Juan! Don Juan! Don Juan!
Tần Dương có thể là một nhà kinh doanh thành công trên thương trường, có thể là một thần y xuất sắc ở phương diện y thuật, cũng có thể là một người tu hành với tiềm năng vô hạn, nhưng ở nơi đây, hắn chính là Don Juan!
Tần Dương vốn dĩ đã có danh tiếng, nhưng danh tiếng ít nhất không lớn tới mức khiến cả tám mươi ngàn người đều biết, nhưng khi ở Hàn Quốc Tần Dương đã trực tiếp tham gia hai lần tranh chấp lớn, khiến bản thân Tần Dương tức khắc đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, hầu như được những người luôn chú ý tin tức sự kiện nóng hổi trên mạng internet chú ý tới, mà sau đó Tần Dương còn hỗ trợ cho Miêu Toa, cũng khiến người hâm mộ Miêu Toa biết tới Tần Dương, càng thêm hiểu rõ vị khách mời thần bí xuất hiện ở buổi biểu diễn hòa nhạc đầu tiên của Miêu Toa.
Người đàn ông thần bí khiến cả bốn mươi ngàn người hô to Don Juan.
Hôm nay Tần Dương lại một lần nữa đeo lên chiếc mặt nạ quen thuộc bước lên sân khấu, đương nhiên mọi người không thể kiềm chế được mà cất giọng hô to.
Tiếng hoan hô không chỉ vì Tần Dương đang chơi đàn piano, mà có lẽ tuyệt đại đa số người ở đây căn bản cũng không hiểu piano, tiếng hoan hô của bọn họ chỉ vì người này chính là Tần Dương.
Miêu Toa nhìn lên bóng dáng ưu nhã quen thuộc kia, trong ánh mắt có sự mơ màng.
Cô rất quen thuộc với Tần Dương, giống như anh em vậy, thế nhưng trong khoảnh khắc khi Tần Dương xông vào phòng ôm cả người cô vào trong lòng, dùng chính lưng của hắn ngăn cản uy lực của vụ nổ, khi đó trái tim của Miêu Toa đã thật sự rung động.
Tần Dương từng nói Miêu Toa bị bắt cóc hoàn toàn là vì hắn, những kẻ bắt cóc kia không phải thật sự muốn đối phó với Miêu Toa, chẳng qua thông qua Miêu Toa để đối phó với Tần Dương mà thôi, có thể nói Miêu Toa hoàn toàn bị Tần Dương liên lụy, nhưng Miêu Toa lại không hề tức giận hay buồn bực gì.
Trong lòng cô đã ngập tràn cảm xúc cảm động rồi.
Bất kể nguyên nhân gây ra là gì, Tần Dương có thể bất chất nguy hiểm tới tính mạng một mình xông vào cạm bẫy, dùng thân thể của mình, dùng tính mạng của chính mình bảo vệ cô, như vậy đã đủ khiến cho Miêu Toa quên đi hết sự sợ hãi, quên đi hết tất cả cảm xúc giận dữ.
Miêu Toa bỗng nhiên nhớ tới Tần Dương đã từng đặc biệt không muốn nổi danh, không muốn xuất đầu lộ diện, đã từng nói nếu như hắn muốn phá vỡ rào cản mà nổi danh thì có lẽ sẽ dẫn tới nguy hiểm, chẳng lẽ đây chính là nguy hiểm theo như lời hắn nói khi đó sao?
Miêu Toa không dám suy nghĩ thêm, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đã giơ micro trong tay lên, bắt đầu biểu diễn theo phần nhạc đệm của Tần Dương.
Trong lòng Tần Dương lúc này không có gì khác ngoài việc đánh đàn, khi Miêu Toa cất tiếng hát, bên dưới sân khấu yên tĩnh trở lại, chỉ có vô số những que phát sáng vung lên, giống như một biển sáng.
Một ca khúc nhanh chóng được biểu diễn xong, Tần Dương ngừng hai tay, Miêu Toa cũng buông micro xuống, hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được sự vui vẻ mắt nhau.
Từ giây phút xảy ra tai họa tới bây giờ, hai người thậm chí cũng không kịp nói với nhau mấy câu, nhưng sau khi biểu diễn xong một khúc này, hai người liếc nhìn nhau, cái nhìn này dường như đã bao hàm hết tất cả những nội dung mà cả hai muốn trao đổi.
Cái nhìn này giống như đã nói hết ra tất cả suy nghĩ trong lòng hai người.
Miêu Toa giơ microphone lên, mỉm cười này:
- Vị soái ca đeo mặt nạ thần bí này tôi nghĩ mọi người hẳn đều đã rất quen thuộc rồi, lần tôi cử hành buổi hòa nhạc ở Trung Hai, khi ấy cậu ấy cũng ở đó, khi tôi bị ngã bị thương đã chống đỡ sự kiện giúp tôi, ngày hôm nay ở đây, cậu ấy lại được gặp mặt mọi người rồi...
Miêu Toa còn chưa nói hết lời, bên dưới đã vang lên những giọng nói liên tiếp.
- Tần Dương!
- Tháo mặt nạ đi!
- Lấy mặt nạ xuống!
- Tháo mặt nạ đi!
Càng ngày càng có nhiều người bắt đầu reo hò giống nhau, sau đó tụ lại thành tiếng gầm đều nhịp, chấn vang tận vòm trời.
Tần Dương bật cười nói:
- Xin chào mọi người, tôi là Tần Dương...
Dưới sân khấu vang lên một loạt tiếng hoan hô, cắt ngang lời chào hỏi của Tần Dương.
Mặc dù mọi người đều đã biết Don Juan lúc trước chính là Tần Dương, nhưng Tần Dương vẫn luôn không thừa nhận với công chúng, hôm nay đã thừa nhận trước mặt tám mươi ngàn người, chẳng khác nào vẽ lên một dấu bằng lên vụ án chưa được giải quyết trước kia.
Tần Dương đợi khi sóng hoan hô qua đi mới tiếp tục nói:
- Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình như vậy, để tôi có thể cảm nhận được cảm giác của một ngôi sao...
Mấy chục ngàn người cười vang, cả đám người đều cảm thấy con người Tần Dương rất hài hước.
Tần Dương nói tiếp ngay sau đó:
- Ngày hôm nay là buổi hòa nhạc của chị Toa, thật ra không quá liên quan tới việc tôi đánh đàn dương cầm, nhưng chị Toa nói muốn dẫn tôi cùng bay, cho nên tôi đành mặt dày tới đây, lây dính chút nhân khí của chị Toa để nổi bật.
- Ha ha, anh không nên làm nghệ sĩ piano, anh nên đi làm tiết mục tấu hài ngắn đi!
- Đại thần, anh cũng là một ngôi sao lớn mà!
- Danh tiếng của anh còn lớn hơn cả chị Toa, anh còn cần lây dính sao?
- Tần Dương, khi nãy người cứu Miêu Toa là anh phải không?
Tần Dương nghe giọng nói loạn đến mức hỏng bét của tám mươi ngàn người dưới sân khấu, bật cười ha ha nói:
- Tôi hiểu rất rõ mục đích bản thân tới đây, chính là để chị Toa của chúng ta có thời gian tạm nghỉ một chút, cũng tiện thay đổi bộ quần áo khác hấp dẫn hơn, cho nên tiếp theo đây bất kể có thể được thưởng thức khúc dương cầm hay không, tôi cũng sẽ tùy ý đàn một khúc, mọi người cũng tùy ý nghe một chút, qua một chút thời gian, chờ đợi chị Toa xinh đẹp hơn, chị Toa, nơi này tạm thời giao cho tôi đi, tôi ở đây kéo mọi người, chị có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi.
Mấy chục ngàn người trong sân vận động cùng cười vang.
Miêu Toa tức giận liếc nhìn Tần Dương, da mặt tên này dày thật đấy, đang ở trước mặt tám mươi ngàn người cũng dám tấu hài mấy câu, thật sự giống như đang tùy tiện ở nhà mình, vậy mà khán giả dường như còn rất thích thú nữa.
Được rồi, người này vốn dĩ cũng luôn mang dáng vẻ không dựa vào được như ở trên weibo, tính cả người hâm mộ của hắn cũng không đáng tin được như vậy...
- Được, vậy cậu phải đánh đàn cho hay đấy, nếu khiến người ta chạy đi mất, khi tôi quay lại sẽ gây khó dễ cho cậu đấy!
Tần Dương giơ tay lên, rất tùy ý vẫy hai cái:
- Yên tâm, tôi nghĩ mọi người nhất định sẽ nể mặt tôi, giả bộ như tôi đánh đàn nghe rất hay đi.
Miêu Toa không nói gì, vẫy tay về phía dưới sân khấu:
- Tần Dương sẽ tới Nhật Bản vào tháng một để tranh tài dương cầm Chopin quốc tế khu vực châu Á, néu như biểu hiện xuất sắc thì trung tuần tháng một sẽ tới Ba Lan tham gia tranh tài dương cầm Chopin quốc tế tổ chức năm năm một lần, tôi nghĩ một nghệ sĩ piano ưu tú như vậy nhất định sẽ hiến dâng cho mọi người một màn biểu diễn đặc sắc, xin lén nói một câu, cái tên này rất keo kiệt, bình thường chúng tôi muốn nghe thì cậu ta cũng không chịu chơi đàn đâu...