Chương 1290: Tháo mặt nạ! Tháo mặt nạ!
Hai tay của Tần Dương di chuyển trên phím đàn giống như tinh linh đang nhảy múa.
Tần Dương đánh khúc nhạc "Bản xô nát ánh trăng" - một trong những khúc nổi danh nhất của Beethoven, chính là khúc nhạc Tần Dương đã chơi mà Trang Mộng Điệp đã được nghe khi ở trong quán bar của Miêu Toa.
Đây là một khúc nhạc kinh điển, đại đa số mọi người đã nghe quen, dù là người không hiểu piano thì nhất định cũng rất quen thuộc giai điệu, nhịp điệu của nó, dù sao hiện nay có rất nhiều phim điện ảnh, truyền hình có phối nhạc đều có thể nghe thấy khúc dương cầm phổ biến này.
Tần Dương cũng không phải nghiêm khắc đánh đàn dựa theo khúc nhạc này, hắn đã thay đổi khúc nhạc này ở một mức độ nhất định.
Bản xô nát ánh trăng tên là ánh trăng, có lẽ là một loại cảm xúc an tĩnh, nhu hòa, lấp lánh, nhưng kỳ thực chương số một lại ngập tràn cảm xúc tối tăm, không thì cũng là cuồng bạo, nhiệt tình, dường như không thích hợp với ánh trăng ôn hòa, chỉ ở chương nhạc thứ hai mới phù hợp với chủ đề ánh trăng.
Cả bản xô nát ánh trăng dài hơn mười sáu phút, Tần Dương đương nhiên không thể đàn cả khúc, cho nên Tần Dương chỉ chọn đánh một đoạn ngắn, hơn nữa hắn đã sửa lại một phần nhất định, thêm vào một số suy nghĩ của bản thân.
Loại thử nghiệm này sửa theo tính của Tần Dương, hắn cảm thấy sau khi sửa lại như vậy sẽ càng phù hợp với cái tên ánh trăng này hơn, càng xứng với cái tên đó hơn.
Mặc dù có tới tám mươi ngàn người tham gia buổi hòa nhạc, nhưng Tần Dương cũng không lo lắng, huống chi khi nãy hắn cũng đã nói, hắn tới chính để kéo dài thời gian, để Miêu Toa có thời gian nghỉ ngơi, thay quần áo, cho nên hắn cũng không quan tâm người khác nói như thế nào.
Dù sao Tần Dương cũng chưa bao giờ dựa vào việc làm ngôi sao để kiếm cơm, biết bỏ đi dục vọng mới thành chuyện lớn được chứ sao.
Tám mươi ngàn người đều có sở thích là fan hâm mộ âm nhạc, trong số những người hâm mộ cũng có nhiều người hiểu piano, Tần Dương chỉ mới bắt đầu đánh đàn thì những người đó cũng đã hiểu được.
- "Ánh trăng", là ánh trăng!
- "Bản xô nát ánh trăng" của Beethoven!
- Lần trước đánh bài "Vận mệnh", lần này thì đánh "Ánh trăng", lần sau có phải sẽ tới "Anh hùng" không?
- Có nghe hay hay không thì tôi không rõ, nhưng anh ấy thật đẹp trai, rất có khí chất!
- Chiếc mặt nạ đeo lên rất đẹp trai, cả người trông qua ngập tràn khí chất lạnh lùng!
Tần Dương chỉ mới đánh đàn chưa bao lâu, đã có rất nhiều người cảm nhận ra được.
- Hả, không đúng, đây hình như có chút không giống với ánh trăng!
- Anh ta sửa lại rồi! Anh ta sửa lại "Ánh trăng" rồi!
- Bưu hãn! Quả nhiên là đại thần, nói sửa là sửa, còn là đang ở trong loại trường hợp như thế này, anh ta không sợ bị người khác mắng chửi sao?
- Sợ? Tần Dương biết sợ sao?
- Ha ha, người ta chơi piano chính là chỉ chơi thôi, công ty người ta đã nổi danh khắp cả nước, gia thế hàng tỉ, sẽ quan tâm bị người khác mắng sao, huống chi tôi cảm thấy sửa rất khá, nghe càng ôn nhu hơn, càng có loại cảm giác đẹp mông lung của ánh trăng hơn.
- Ừ, tôi cũng cảm thấy nghe rất hay, càng cảm xúc càng vui hơn một chút so với bản gốc của Beethoven, không kém tới mức đấy.
- Có nghe hay hay không không quan trọng, Tần Dương không phải đã nói rồi sao, anh ấy chỉ tới kéo dài thời gian, để Miêu Toa có thời gian nghỉ ngơi, thay quần áo thôi, khà khà, rất có phong cách, đại thần thật sự, không cần giải thích!
Khi những lời bàn tán xôn xao còn đang vang lên, Miêu Toa đã thay xong quần áo, xuất hiện trên sân khấu lần nữa, cũng đúng lúc này Tần Dương đã đánh xong những nốt nhạc cuối cùng, sau đó giơ tay lên.
Tần Dương đứng dậy, động tác ưu nhã vắt một tay ra sau, cúi đầu với khán giả.
Mọi người vỗ tay nhiệt liệt cùng với hoan hô vang trời.
Tần Dương cúi đầu, sau đó đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Miêu Toa, Miêu Toa lúc này đã thay thế một thân trang phục mát mẻ, sành điệu hơn, khiến thân hình của cô có chút yêu cầu trông càng có cảm giác nữ tính hơn.
Tần Dương cười nói:
- Được, rồi, mỹ nữ đã trở lại, soái ca nên rút lui rồi. Chị Toa, tôi sẽ tiếp tục thưởng thức tiếng hát xinh đẹp của chị ở dưới sân khấu!
Miêu Toa giơ lên microphone lên:
- Mọi người nói cậu ấy đánh đàn có hay không?
- Hay!
Những âm thanh khen ngợi trầm trồ khiến trời long đất lở, âm vọng cả sân vận động.
Tần Dương mỉm cười giơ hai tay lên, chắp tay với mọi người:
- Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại!
Tần Dương đang muốn xoay người, có người lớn tiếng kêu lên nói:
- Đừng đi! Tháo mặt nạ đi!
Vô số người ồn ào kêu lên theo:
- Tháo mặt nạ đi!
Càng có nhiều tiếng cười vang tham gia vào đội ngũ này, cả sân vận động đều vang lên những chữ này.
- Tháo mặt nạ đi!
- Tháo mặt nạ đi!
Tần Dương dừng bước, vừa quay đầu đã thấy Miêu Toa đứng bên cạnh mỉm cười nói:
- Xem ra ngày hôm nay cậu không tháo mặt nạ xuống là không đi được rồi!
Tần Dương do dự một chút, bật cười nói:
- Haizz, thật ra lúc trước dự định sau khi biểu diễn xong sẽ tháo mặt nạ, nhưng trước đó đã bất cẩn ngã khiến mặt bị thương, dán một miếng băng keo cá nhân, trông qua có chút buồn cười, cho nên không định tháo mặt nạ xuống, nhưng xem dáng vẻ của khán giả ngày hôm nay là không chịu bỏ qua cho tôi rồi...
Mọi người cười vang, âm thanh kêu gọi tháo mặt nạ không giảm đi chút nào, ngược lại ngày càng lớn hơn.
Tần Dương giơ tay lên, tay giữ mặt nạ, hơi ngừng một giây, sau đó tháo mặt nạ, lộ ra gương mặt dán băng keo cá nhân.
Tiếng kêu gào ngừng lại, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn tới trên khuôn mặt của Tần Dương.
Một nữ sinh đứng hàng đầu đột ngột thét to:
- Tần Dương, gương mặt của anh vì sao bị thương, người xông vào cứu Miêu Toa kia có phải anh không?
Tần Dương vươn tay sờ lên vết thương đã được dán băng keo cá nhân trên gương mặt của mình một chút, xem ra sức tưởng tượng của mọi người đều rất phong phú, đã trực tiếp liên tưởng vết thương trên gương mặt mình với người tới cứu rồi.
Tần Dương vốn dĩ trước đó dự định trực tiếp rút lui, nhưng hiện giờ bị người tới trước mặt hỏi rồi, giả bộ như không thấy ngược lại có chút giống như có tật giật mình rồi.
Dứt khoát nhân lúc này tốn chút công giải thích một chút đi, dù sao buổi hòa nhạc hôm nay đặc biệt như vậy, chắc hẳn cũng là lần đầu tiên trong mấy thập niên này.
Tần Dương bật cười:
- Khi ấy tôi quả thật có tới hiện trường, nhưng người xông vào cứu người là một người khác, cụ thể là ai thì không tiện tiết lộ ra, điểm này chị Toa có thể làm chứng, vết thương này của tôi do khi bị đám bắt cóc truy đuổi bất cẩn ngã xuống xẹt qua một cỗ máy mà bị thương, tôi không có anh dũng như mấy người tưởng tượng kia đâu...
Tần Dương giải thích một câu, sau đó cười nói:
- Tôi bội phục nhất chính là chị Toa, đã trải qua chuyện lớn kinh khủng như vậy, vậy mà vẫn không tới bệnh viện, trên người bị thương vẫn có thể tới đây ca hát cho mọi người, xin mọi người cùng vỗ tay cho cô ấy nào!
Tất cả mọi người đều thành công nghĩ lệch trước lời Tần Dương nói, cùng vỗ tay hoan hô.
Tần Dương cười cũng vỗ tay, sau đó từ từ lui về phía sau, lại về tới trước mặt chiếc piano, piano và Tần Dương dần dần hạ xuống dưới.
Miêu Toa nhìn theo Tần Dương đã chạy thoát thành công, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười bất lực, nhưng buổi hòa nhạc vẫn chưa kết thúc, có muốn nói gì thì cũng phải chờ buổi hòa nhạc chấm dứt mới nói được.
Tần Dương rời khỏi giàn giáo piano thì Miêu Toa cũng đã cất tiếng hát.
Tưởng Vi tiến lên đón:
- Tần tiên sinh, đã vất vả rồi, bây giờ anh có thể trở lại phòng nghỉ rồi.
Phần của Tần Dương đã xong, lập tức không từ chối, gật đầu nói:
- Được!
Tần Dương trở lại phòng nghỉ của mình, ngồi trên ghế sô pha, cầm lấy di động bấm gọi số của Hàn Thanh Thanh.