Chương 1291: Thế giới sau cánh cửa
- Đã ngủ chưa?
Tiếng cười của Hàn Thanh Thanh truyền qua điện thoại:
- Còn chưa thấy trai đẹp xuất hiện, sao mà ngủ được.
Tần Dương bật cười khà khà nói:
- Có đẹp trai không?
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Đẹp trai! Chẳng qua em cảm thấy khi nãy khi anh lái chiếc mô tô đi trên đường nói chuyện qua camera với em càng đẹp trai hơn!
Tần Dương cười nói:
- Có phải khi đó đặc biệt rất có hương vị đàn ông không?
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:
- Đúng đấy, anh bây giờ giống như một quý công tử, lạnh lùng thần bí, trước đó anh càng có sức sống, càng chân thực hơn...
Tần Dương nói lời hài hước:
- Còn không phải vì đánh đàn piano sao, nếu anh để nguyên thân rách rưới khi nãy đi lên, sợ rằng người ta còn tưởng là ăn mày xin cơm lẫn vào, không chừng còn ngay lập tức gọi bảo vệ tới kéo anh xuống sân khấu ấy chứ...
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Lát nữa có còn bận nữa không?
- Buổi hòa nhạc chấm dứt là xong rồi, nhiều nhất chỉ ăn một bữa đơn giản rồi về khách sạn nghỉ ngơi, chuyện lúc trước đương nhiên có người phụ trách làm việc rồi, anh và Miêu Toa đều là người bị hại, có thể có chuyện gì nữa chứ?
Tần Dương giải thích, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, cười nói:
- À, còn phải trả lại chiếc mô tô cho một thanh niên, trước đó là anh trực tiếp cướp mô tô của người ta đi mà...
Hàn Thanh Thanh không kiềm chế được mà bật cười:
- Cướp mô tô à, em còn tưởng anh mượn được của ai đấy chứ?
Tần Dương bất lực giải thích:
- Khi ấy đám bắt cóc chỉ cho anh một chút thời gian, đâu còn có thời gian từ từ đi mượn, đã vọt tới đường cái rồi, thấy được ai thì cướp của người đó, chẳng qua cậu ta hình như nhận ra anh, nói là người hâm mộ trên weibo của anh...
- Có thể mà, anh hiện giờ đã có người hâm mộ khắp cả nước rồi đấy!
Hàn Thanh Thanh cười hì hì, nói lời trêu chọc:
- Xem ra sau này em càng phải cẩn thận hơn rồi, nói không chừng sẽ có mỹ nữ ái mộ anh đến dưới nhà anh tôn kính anh, nếu đụng phải thì phải làm sao đây?
Tần Dương cười nói:
- Anh nhiều nhất xem như là nhân vật công chúng mà thôi, không coi là ngôi sao gì cả, việc này chỉ náo nhiệt mấy ngày, đợi sau khi sự việc đã trôi qua chẳng phải sẽ lại như bình thường sao.
Hàn Thanh Thanh khẽ nói:
- Lần này trôi qua rồi sẽ còn có lần sau, anh cảm thấy anh là người an phận thủ thường như vậy sao, trước kia khi anh vừa đi học đại học đã có thể làm ra nhiều chuyện như vậy trong trường, thành người nổi tiếng trong mấy chục ngàn sinh viên, anh hiện giờ đã thành người nổi tiếng rồi, mọi hành động đều bị người ta nhìn chằm chằm, anh cảm thấy anh còn có thể giống như bình thường được không?
Tần Dương không nói gì, hình như quả thật là như vậy.
Hàn Thanh Thanh thấy Tần Dương không phản đối, lập tức vui vẻ:
- Không cần phải phản đối đâu, khà khà, em ngủ trước đây, anh tiếp tục từ từ chơi đùa đi!
- Buổi hòa nhạc còn chưa xong đâu, không xem sao?
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Không xem nữa, thời gian không còn sớm, sáng sớm mai còn có lớp nữa, chỉ vì chờ nhìn thấy anh thôi, nếu không đã ngủ sớm rồi!
Trong lòng Tần Dương cảm thấy ấm áp, cười nói:
- Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, chắc hẳn hai ngày nữa là anh về rồi.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:
- Anh xử lý xong chuyện của anh rồi về, không cần vội.
- Được!
Tần Dương cúp điện thoại, dựa người lên ghế sô pha, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hắn đã bị đánh trong trận chiến trước đó không nhẹ, mặc dù xương cốt thân người hắn kiên cố như sắt thép, không bị gãy xương, nhưng vẫn rất đau, giống như bị kẻ khác quất lên người một trận roi, dù xương cốt không sao, nhưng cũng vẫn đau như muốn chết vậy.
Như vậy còn chưa phải nghiêm trọng nhất, hắn vì đánh ngã lão giả kia đã cưỡng chế bộc phát tinh thần lực, tạm thời cứng rắn tăng cảnh giới của đồng thuật của bản thân lên cảnh giới Hắc Động, tinh thần lực cắn trả dẫn tới tổn thương vô hình vô cùng lớn, miệng, mũi và lỗ tai chảy máu gì đó đều chỉ là dấu hiệu bên ngoài, không phải chảy máu rồi là thương thế kia sẽ biến mất.
Thực thế thương thế dễ trị, tổn thương vô hình lại là vết thương trí mạng nhất.
Điều như vậy thì không thể dùng thuốc mạnh trị liệu được, chỉ có thể uống một số loại thuốc an thần, dưỡng từ từ.
Chỉ có điều chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có lợi, mặc dù hắn cưỡng chế bạo phát tinh thần lực, liều mạng từ tinh thần lực cắn trả mà tăng cảnh giới đồng thuật của bản thân lên, thậm chí sau khi hắn tăng lên tới cảnh giới Hắc Động cũng có một chút hư hư thực thực, nhưng cuối cùng cũng khiến hắn thấy được dáng vẻ của cảnh giới tầng thứ tư Hắc Động, sờ thấy được tinh túy như vậy.
Tu hành đồng thuật phải dựa vào tinh thần lực, dựa vào lĩnh ngộ, trước và sau cánh cửa là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nếu chân của anh không đạp được cửa mà đi vào, thì anh vĩnh viễn sẽ không biết thế giới sau cánh cửa kia có quang cảnh như thế nào.
Côn trùng mùa hè không thể sống tới mùa đông, đại khái có ý nghĩa như vậy.
Sử dụng bí pháp cưỡng chế kích thích tăng tinh thần lực lên, chuyện này vô cùng nguy hiểm, cũng may tinh thần lực của Tần Dương vốn rất cao, nội căn hùng hậu, cho nên mới có thể chấp nhận được sự cắn trả, nếu là người bình thường gặp phải sự việc tương tự, sợ rằng sẽ trực tiếp bị kích thích trở thành một người ngu ngốc rồi.
Trước kia Tần Dương quá bận rộn, cưỡng chế chịu đựng tất cả những ảnh hưởng không tốt do sự cắn trả mang lại, hiện giờ đã biểu diễn xong, chuyện của hắn cũng đã hoàn thành, dây cung bị kéo căng cũng lập tức thả lỏng, hắn lập tức cảm nhận được đầu giống như bị rất nhiều kim châm đâm tới.
Tần Dương hít một hơi thật sâu, tập trung lực chú ý của mình ở mi tâm, giống như mở ra cánh cửa vô hình, để bản thân chui vào trong đó, sau đó chậm rãi vuốt ve dòng tinh thần lực có chút cuồng loạn, chưa thể kiểm soát được, giống như chiếc lược lông vũ chải lên đầu vậy.
Thời gian chớp mắt không biết đã qua bao lâu, khi Tần Dương bị đánh thức choàng tỉnh bởi âm thanh mở cửa thì đã qua hơn nửa giờ sau.
Hắn ngước mắt lên nhìn về phía cánh cửa, nhìn thấy Miêu Toa dẫn theo Tư Đồ Hương và Tưởng Vi đứng ở cửa, có vẻ như buổi hòa nhạc đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Tần Dương đứng dậy, mỉm cười nói:
- Đã xong rồi?
Tần Dương vừa nói xong một câu, cảm thấy không đúng, sao trong miệng của mình lại có mùi máu tươi, dưới mũi hình như cũng có thứ gì đó, hắn giơ tay lau một cái, phát hiện là ít máu tươi.
- Tần Dương!
Miêu Toa kinh hãi hô lên một tiếng, vội vàng nhanh chóng bước tới:
- Cậu sao rồi?
Tần Dương quay đầu liếc nhìn hình ảnh của mình qua gương, vẻ mặt có phần tái nhợt, hai vệt máu chảy dưới mũi, đến vạt áo sơ mi trắng cũng xuất hiện một vệt máu, nghĩ tới khi bản thân đang an thần chữa thương, đại não phản ứng kích thích đương nhiên là chảy máu rồi.
Tần Dương quay đầu, cười nói:
- Nóng trong quá, bất cẩn chảy máu mũi thôi!
Ánh mắt Miêu Toa lập tức xuất hiện nước mắt:
- Cậu đừng gạt tôi, có phải khi cứu tôi ban nãy cậu đã bị thương, vẫn cố đè nén không nói phải không?
Tư Đồ Hương cũng mau chóng vọt tới bên cạnh Tần Dương, rút khăn giấy trên bàn ra, lau máu tươi giúp cho Tần Dương.
- Cần đi bệnh viện không?
Tần Dương lắc đầu:
- Không cần, cưỡng chế tăng cảnh giới đồng thuật dẫn tới tinh thần lực cắn trả, tĩnh dưỡng thêm khoảng thời gian ngắn là không sao rồi... Chị Toa, không cần phải lo lắng, bản thân tôi là bác sĩ, không có việc gì.
Hốc mắt Miêu Toa ướt nước, nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Có thật không, cậu không được lừa tôi!
Tần Dương cười nói:
- Tôi lấy nhân cách của bản thân ra đảm bảo, tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là sẽ tốt lên, thật sự không có gì đáng ngại cả!
Miêu Toa thấy Tần Dương đã nói như vậy, lúc này mới hơi thở phào một hơi:
- Cậu thật sự làm tôi sợ muốn chết!
Tần Dương cười ha ha, còn chưa kịp nói lời nào thì Miêu Toa đã đột ngột tiến lên một bước, ôm lấy Tần Dương:
- Tần Dương, cảm ơn cậu!