Chương 1292: Phúc họa tương y
- Để tôi bảo chị Vi mua ít đồ ăn bên ngoài, ăn tạm một chút, rồi ngủ một giấc trước, có chuyện gì ngày mai hẵng nói!
- Ừ, chị cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.
Tần Dương nhận lấy một phần túi đồ ăn được mua sẵn bên ngoài, tiễn Miêu Toa mang vẻ mặt mệt mỏi ra khỏi cửa, sau đó xách túi đồ ăn sẵn đặt lên bàn trà.
- Ăn chút đồ ăn khuya đi, cô cũng vất vả lâu như vậy rồi, e là cũng đã đói bụng rồi!
Tư Đồ Hương lôi kéo tay của Tần Dương, để hắn ngồi xuống:
- Anh thật sự không sao chứ?
Tần Dương cười khổ nói:
- Lúc trước quả thật không lừa cô, thật sự là tinh thần lực cắn trả, thực lực của cô gái mũ lưỡi trai là Thiên Nhân, tôi có thể đối phó, nhưng lão giả kia có thực lực là Siêu Phàm, tôi không sử dụng chút thủ đoạn căn bản không phải là đối thủ của gã.
Tư Đồ Hương sửng sốt:
- Anh giết chết cao thủ Siêu Phàm?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Tôi dùng đồng thuật mê hoặc gã trong khoảnh khắc, sau đó dùng dòng điện cao thế trong chiếc nhẫn đánh trúng gã, nhân lúc cơ thể của gã còn đang cứng ngắc tôi liền phế đi đan điền của gã...
Hai mắt Tư Đồ Hương theo bản năng liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay phải của Tần Dương, ánh mắt có phần vi diệu. Trước kia khi cô và Tần Dương đấu với nhau, cô đã từng phải thử chịu thiệt từ dòng điện của chiếc nhẫn kia, khi ấy thân người của cô bị điện giật tới mức cả mái tóc dựng thẳng cứng đơ...
- Thứ đồ chơi này đến cả thực lực Siêu Phàm cũng không đỡ được sao?
Tần Dương mỉm cười giơ ngón tay đeo chiếc nhẫn lên:
- Bản thăng cấp, uy lực càng lớn hơn so với khi đối phó với cô, chủ yếu vẫn vì gã khi ấy bị đồng thuật của tôi mê hoặc, nội khí phòng ngự không sử dụng tới, nếu không có nội khí ngăn cản, chiếc nhẫn điện này chưa chắc đã có thể tạo được hiệu quả.
Hai mắt Tư Đồ Hương thể hiện sự khâm phục:
- Nói cho cùng thì anh đã đánh bại hai kẻ kia, trong tình huống như thế còn cứu được Miêu Toa, như vậy đã rất lợi hại rồi, nếu không phải anh phù nhận trước công chúng, như vậy sợ rằng anh sẽ trở thành thần tượng toàn dân luôn đấy!
Tần Dương cười khổ nói:
- Thần tượng toàn dân gì đó không làm được, đối với tôi mà nói, không có lợi ích gì cả... Ăn đi thôi, chơi đùa cả đêm rồi, tôi cũng sắp chết đói rồi.
Tư Đồ Hương mở túi đồ ăn, lấy hộp đồ ăn đã được đậy kín ra ngoài.
Hộp sủi cảo, hộp móng giò quay được đặt lên bàn, Tần Dương cầm lấy một đôi đũa, tách ra, đưa cho Tư Đồ Hương, hắn cũng không khách sáo, ăn những miếng to liên tiếp.
Sau khi ăn uống no nê, Tần Dương không quan tâm tới những chuyện khác nữa, chỉ rửa mặt đơn giản, sau đó trực tiếp thiếp đi.
- Cốc, cốc, cốc!
Tần Dương choảng tỉnh ngay khi nghe thấy âm thanh gõ cửa, ngồi dậy trên giường nhìn thời gian, vậy mà đã hơn mười hai giờ trưa rồi.
Tần Dương nhếch mày, giấc ngủ này thật sâu, xem ra cũng vì di chứng tinh thần lực bị cắn trả gây ra đây.
Khi Tần Dương ra khỏi phòng đã nhìn thấy hai người Miêu Toa và Tư Đồ Hương đang ngồi trên ghế sô pha.
Miêu Toa nhìn Tần Dương còn đang mặc áo ngủ, khuôn mặt nở nụ cười:
- Xem ra là tôi đánh thức cậu dậy rồi.
Tần Dương cười nói:
- Cũng đã mười hai giờ rồi, cũng hòm hòm rồi, ngủ tiếp nữa chắc sắp trở thành heo luôn rồi!
Miêu Toa mỉm cười nói:
- Rửa mặt đi rồi cùng đi ăn cơm trưa!
- Ừ!
Tần Dương rửa mặt, thay quần áo xong, ra khỏi phòng, cười nói:
- Xong rồi, đi thôi.
- Ăn ngay nhà hàng của khách sạn đi, nghe nói mùi vị của món ăn ở đây cũng không tệ, không có ý kiến khác chứ?
Tần Dương nhún vai:
- Có ăn là được, tôi không có ý kiến.
Ba người cùng rời khỏi phòng, đi tới nhà hàng nằm ở tầng hai của khách sạn, sau đó đặt mấy món ăn, Miêu Toa nhìn chằm chằm Tần Dương, nói:
- Đã làm phiền cậu rồi, buổi hòa nhạc lần này vô cùng thành công, không, là thành công ngoài sức tưởng tượng!
Tần Dương cười khổ nói:
- Tôi đã nói chuyện này do tôi mà ra, chị hoàn toàn bị liên lụy bởi tôi, tiếng cảm ơn này tôi cũng không dám nhận.
Miêu Toa lắc đầu nói:
- Đúng, nhưng chúng ta có câu ngạn ngữ gọi là trong họa có phúc, mặc dù chuyện này nói ra quả thật vì cậu mà tôi mới gặp phải tình cảnh nguy hiểm, nhưng hiện giờ xem ra lần tai họa bắt cóc này lại mang tới lợi ích khổng lồ cho tôi, chuyện xấu biến thành chuyện tốt rồi.
Trên khuôn mặt Tần Dương thể hiện ý cười:
- Ồ, sao vậy? Tôi mới ngủ dậy một giấc, còn chưa kịp quan tâm tới phản ứng của xã hội đâu, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Miêu Toa cười nói:
- Thật ra cũng không xảy ra chuyện gì cả, chẳng qua hiện giờ trên mạng đều đang bàn luận về tôi, bàn luận về vụ án bắt cóc lần này, trước mắt đều là tán dương, giống như chỉ trong một đêm tôi đã thu hút được trái tim của tất cả mọi người vậy.
Tần Dương tựa người lên ghế, cười ha ha nói:
- Đây là chuyện tốt mà.
- Đương nhiên là chuyện tốt, tôi cũng không giống như cậu, danh tiếng kia của cậu chính là danh tiếng từ việc đi gây sự khắp nơi mà ra, không dựa vào bất cứ người hâm mộ nào mà kiếm cơm, cậu thậm chí có thể không e ngại gì mà nói lời bản thân muốn nói, không cần kiêng nể bất cứ ai, nhưng tôi không giống như vậy, mặc dù tôi dựa vào ca hát, dựa vào thực lực tiếng hát có nghe hay hay không, nhưng chung quy vẫn cần dựa vào người khác, dựa vào người hâm mộ. Tôi vốn nghĩ đủ mọi cách tổ chức buổi hòa nhạc ở Tổ chim - Kinh Thành chính vì muốn để bản thân tăng thêm chút nhân khí, lí lịch cũng sẽ sâu sắc thêm một chút, người hâm mộ sẽ càng nhiều hơn chút ít, càng vững chắc hơn, nhưng lần biến cố này lại khiến tôi thu hoạch được nhiều hơn, buổi hòa nhạc lần này nhất định cũng được khắc ghi vào lịch sử âm nhạc, còn tôi sau này sẽ không sợ hết thời hoặc đi nhầm đường, chắc hẳn say này con đường trước mắt của tôi sẽ là một con đường rộng mở thênh thang đây.
Tần Dương bưng ly nước trước mặt lên, mỉm cười nói:
- Nhờ họa được phúc, lấy nước thay rượu, chúc mừng một chút.
Miêu Toa bưng ly nước lên cụng một cái với Tần Dương, uống một ngụm, cười nói:
- Trừ sự nghiệp phát triển ra, tôi càng thấy vui vẻ hơn chính là có người bạn này như cậu.
Tần Dương cười tủm tỉm nói:
- Lời này tôi thích nghe!
Miêu Toa nhìn nụ cười tinh quái của Tần Dương, cảm thấy buồn cười nói:
- Ngày thường trông cậu ôn hòa như vậy, không ngờ cậu lại lợi hại như thế, trong trường hợp như thế kia mà vẫn không hề thấy sợ hãi chút nào...
- Ân oán của sư môn tương đối nhiều, đánh nhiều đã thành thói quen rồi.
Tần Dương thuận miệng lấy một lí do:
- Tôi cũng không ngờ, chị trông qua yếu đuối lại có được dũng khí lớn như vậy, trên người bị quấn dây điện nối bom nhiều như vậy vẫn ca hát trên sóng trực tiếp cho khán giả nghe, còn có thể không kiêu ngạo, điều này cũng không phải ai cũng có thể làm được đâu.
Miêu Toa cười khanh khách nói:
- Được rồi, chúng ta cũng đừng thổi phồng lẫn nhau nữa, cảm giác như đang buôn bán vậy... Tiếp theo tính thế nào?
Tần Dương cười nói:
- Buổi hòa nhạc cũng xong rồi, trở về Trung Hải thôi, sư phụ vẫn đang chờ tôi, muốn dẫn tôi đi làm bác sĩ đây!
Miêu Toa mở to hai mắt:
- Nghệ sĩ piano lớn của tôi ơi, cậu mới thể hiện xong ở phương diện piano đã phải về thể hiện ở phương diện y thuật rồi sao?
Tần Dương bĩu môi nói:
- Thể hiện cái gì, tôi là làm người học việc, đi theo sư phụ học tập, cũng vì chuyện điên cuồng ở Hàn Quốc lần trước, một câu người có y thuật hàng đầu Trung Quốc của cái cô Lee Yeon Hee kia đã dẫn tới không ít rắc rối cho sư phụ của tôi, đến cả cao thủ y thuật ở Nhật Bản cũng phải vượt biển muốn tỉ thí y thuật với sư phụ của tôi, còn thông qua phía chính phủ, có muốn từ chối cũng không được, sư phụ nói ai gây ra chuyện thì người đó đi giải quyết, lại sợ trình độ của tôi không đủ bị người ta đánh cho mất mặt, cho nên dẫn tôi đi trị liệu một số chứng bệnh nan y, rèn luyện y thuật của tôi một chút...