Chương 1293: Kinh Lôi chỉ
- Bên phía lão Diệp chưa có kết quả?
Trong phòng sách cũng chỉ có hai người Mạc Vũ và Tần Dương, đến cả Long Nguyệt cũng chỉ rót chén trà cho hai thầy trò Mạc Vũ, sau đó rời khỏi phòng sách, còn đóng cửa phòng lại.
Tần Dương lắc đầu:
- Không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, nếu như nhất định phải nói điểm khả nghi duy nhất thì đó chính là tập đoàn Thiên Bác có hạng mục đầu tư ở Đông Nam Á, hơn nữa quy mô cũng không nhỏ.
Mạc Vũ nhíu mày:
- Ý của con là người kia có thể dùng hạng mục đầu tư che dấu nguồn vốn có thể lưu động?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Chỉ là một khả năng, với cách làm người của người kia, nếu quả thật có liên quan tới Dragon Slayer, như vậy người kia nhất định cũng sẽ làm việc rất cẩn thận.
Mạc Vũ gật đầu:
- Đúng vậy, người kia mặc dù không có thiên phú ở phương diện tu hành, nhưng mưu kế quyền uy trên phương diện kinh thương lại đứng đầu, tập đoàn Thiên Bác có thể vùng dậy nhanh chóng như vậy chính là chứng cứ rõ ràng nhất.
Tần Dương không biết làm thế nào nói:
- Nếu không tra ra được bất cứ chứng cứ gì, việc này cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, đợi đồng thuật của con chính thức tiến vào tầng thứ tư Hắc Động, đến lúc đó con lại tới Đông Nam Á một chuyến.
Hai mắt Mạc Vũ sáng ngời nói:
- Chính thức?
Tần Dương mỉm cười kể lại một lần chuyện bản thân cưỡng chế tăng tinh thần lực chạm tới cảnh giới Hắc Động, Mạc Vũ suy ngẫm một chút rồi nói:
- Ẩn Môn có rất nhiều điển tịch phương pháp tu hành, trong đó cũng bao gồm cả tu hành tinh thần lực, cũng có phương pháp xử lý, ôn dưỡng trị liệu khi tinh thần lực bị thương, đợi lát nữa ta bảo lão Tiêu chỉ gửi cho con, không phải con còn có thiền châu mà sư công bảo con đeo theo sao, cái đó cũng có thể giúp con khôi phục được...
Tần Dương gật đầu:
- Được!
Ngón tay của Mạc Vũ gõ nhịp lên mặt bàn:
- Con hiện giờ đã đạt tới cảnh giới Đại Thành, hơn nữa qua mấy tháng nay cảnh giới của con cũng đã hoàn toàn vững chắc hơn, có thể tu hành một số chiêu thức, bí kỹ tăng lực chiến đấu của con lên, chỉ là những thứ này không nên tu luyện quá nhiều, luyện một loại là được, con muốn tu hành kỹ thuật ở phương diện nào, đánh đấm, quyền pháp, chưởng pháp, hay là chỉ pháp?
Tần Dương chớp mắt, không hề do dự nói:
- Loại nào có sức chiến đấu mạnh nhất, con liền luyện loại đó!
Mạc Vũ cười mắng:
- Thứ mà ta có thể đưa cho con luyện tập tu hành tất nhiên đều là tinh túy trong truyền thừa của Ẩn Môn, nhất định đều là sở trường riêng của mỗi người, có ai dám nói môn công phu đó nhất định là lợi hại nhất chứ? Tuy nhiên xét một cách tương đối thì quyền pháp dễ dàng nhập môn nhất, tương đối đơn giản, đều đi theo con đường cương mãnh, chưởng pháp thì hơi có phần âm nhu, mức độ luyện tập khó khăn cao hơn so với quyền pháp một chút, chỉ pháp thì đi con đường hơi kỳ quái một chút...
Trong đầu Tần Dương bỗng dần hiện ra hình ảnh chỉ pháp sắc bén của Chúc Thiên Sơn ban đầu xuất hiện trong đại hội người tu hành, lập tức thốt lên:
- Con luyện chỉ pháp!
Mạc Vũ không hỏi vì sao Tần Dương lựa chọn chỉ pháp, mở ngăn kéo của mình ra, lấy một chiếc usb từ trong đó đưa cho Tần Dương:
- Thứ trong này gọi là Kinh Lôi chỉ, tám trăm năm trước, kỳ nhân một thời Hồng Tiểu Thiên chính dựa vào Kinh Lôi chỉ này mà tung hoành giang hồ, nếu con đã lựa chọn chỉ pháp, vậy con hãy chăm chỉ luyện tập, chỉ cần con luyện được Kinh Lôi chỉ, dưới cảnh giới Thông Thần con không cần phải tu hành thêm những thứ khác nữa.
Tần Dương nhìn chiếc usb trước mặt, cười nói:
- Người khác truyền công pháp không phải đều lấy ra một quyển sách cổ nát sao, sư phụ người lấy ra một cái usb, tình cảnh thật quái dị.
Mạc Vũ cười nói:
- Cái này không phải gọi là bắt kịp thời đại sao?
Tần Dương nhận lấy usb, ánh mắt lại liếc về ngăn kéo mà Mạc Vũ mới lấy chiếc usb ra:
- Con lựa chọn chỉ pháp, sư phụ người lập tức lấy chiếc usb Kinh Lôi chỉ ra cho con, bên trong không phải là còn hai chiếc usb, chia ra chứa quyền pháp và chưởng pháp đó chứ?
Mạc Vũ mỉm cười thừa nhận:
- Ừ.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Vì sao không đưa hết cho con xem một chút, sau đó mới để con lựa chọn.
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Có đôi khi lựa chọn có quá nhiều chưa chắc đã là chuyện gì tốt, con đã lựa chọn chỉ pháp từ trái tim mình, như vậy thì luyện chỉ pháp cho tốt là được, tham thì thâm mà. Trong đây ngoại trừ phương pháp tu hành Kinh Lôi chỉ ra còn có ba sát chiêu của Kinh Lôi chỉ, mức độ khó khăn không giống nhau, muốn luyện tập những thứ khác thì phải nắm được ba sát chiêu này rồi hẵng nói tiếp!
Nếu Mạc Vũ đã nói như vậy rồi, thì Tần Dương đương nhiên cũng không yêu cầu muốn xem nữa, cười nói:
- Sư phụ, khi nãy người nói là dưới Thông Thần, ý là trên Thông Thần thì Kinh Lôi chỉ này vô dụng sao?
- Cũng gần như là ý này, Thiên Nhân và Siêu Phàm mặc dù đã rất mạnh, nhưng cuối cùng càng dựa nhiều vào lực chiến đấu cương khí của bản thân, những chiêu thức bí kỹ này đều là loại sử dụng kỹ xảo làm thế nào để vận dụng năng lượng trong cơ thể đạt tới lực sát thương lớn nhất, nhưng đã đến cảnh giới Thông Thần rồi thì có thể mượn một phần linh lực chiến đấu của đất trời, mặc dù cũng có thể sử dụng những chiêu thức bí kỹ này, nhưng vì năng lượng của cơ thể con người kém hơn nhiều so với linh lực đất trời, đương nhiên tác dụng cũng không lớn, tới Chí Tôn, giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa linh lực đất trời cuồn cuộn, những thứ này dựa vào cương khí kích phát chiêu thức bí kỹ đương nhiên cơ bản đều vô dụng.
Ánh mắt Tần Dương có thêm mấy phần mong mỏi:
- Vậy cường giả Chí Tôn mạnh mẽ, hung hãn như vậy có coi là con người sao?
- Không phải con người thì là gì, chẳng lẽ tính là tiên sao?
Mạc Vũ cười nói:
- Sư công của con có lẽ không bao lâu nữa cũng sẽ bước vào cảnh giới Chí Tôn, con xem người có chỗ nào không giống con người chứ?
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh đối chiếu cụ thể, hình tượng đã lập tức được cụ thể hóa, bản thân Tần Dương cũng không kiềm chế được bật cười:
- Xem ra cường giả Chí Tôn cũng chỉ có sức chiến đấu dữ dội hơn thôi, nhưng vẫn không cách nào tránh thoát khỏi sinh tử luân hồi.
Mạc Vũ bật cười nói:
- Thế gian có ai tránh thoát được sinh tử luân hồi, có ai có thể vi phạm quy luật tự nhiên được? Cường giả Chí Tôn quả thật có sức chiến đấu kinh người, không có ai dám khinh thường, nhưng chung quy cũng vẫn là con người, ngoại trừ sống lâu hơn một chút ra, đánh nhau lợi hại hơn một chút ra, những phương diện khác không có gì khác với người thường, bọn họ cũng vẫn sẽ đói, vẫn sẽ khát, vẫn muốn ăn uống, ỉa đái...
Tần Dương bĩu môi nói:
- Được rồi, sư phụ, người hình dung ra rất có tính hình tượng, trong đầu của con đã có khái niệm rất rõ ràng rồi.
Mạc Vũ cười nói:
- Ẩn Môn chúng ta mặc dù nhất mạch đơn truyền, số lượng người không nhiều, nhưng trong sáu mươi chín vị tông chủ trước có tới ba mươi lăm vị đều đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn, đủ lợi hại rồi chứ?
Tần Dương bỗng nhiên hỏi:
- Sư phụ, hiện giờ tuổi tác của sư công cũng không tính là rất lớn, chiếu theo tuổi của người mà nói, thực lực của sư phụ của sư công hẳn cũng rất mạnh, sống hẳn cũng rất lâu, rất dài, nhưng vì sao lại qua đời?
Mạc Vũ bèn giải thích:
- Con nói không sai, thực lực của sư tổ của con quả thật rất mạnh, nhưng trước kia người bị kẻ khác vây công ở phương Tây, chiến đấu ác liệt một trận, mặc dù đã giết nhiều kẻ địch, nhưng cũng bị trọng thương nhiều chỗ, sau đó nội thương không thể chữa trị được, khi tuổi tác càng lớn thì thương thế tái phát càng nặng, cuối cùng bị bệnh mà chết...
Tần Dương ồ một tiếng, trong lòng ngược lại cũng không có quá nhiều cảm xúc bi thương, dù sao hắn cũng chưa từng gặp mặt vị sư tổ này, đương nhiên cũng không nói tới tình cảm sâu sắc gì, nhiều nhất cảm thấy có chút tiếc hận mà thôi.
Nếu vị sư tổ kia còn sống tới bây giờ, chắc hẳn nhất định sẽ là một cường giả Chí Tôn với thực lực cường hãn, trong sư môn có một cường giả Chí Tôn bảo kê thì chẳng phải càng vững vàng hơn sao?
Được rồi, sư tổ đích xác là không dựa vào được rồi, thì chỉ có thể dựa vào sư công thôi, hi vọng sư công sớm ngày bước vào cảnh giới Chí Tôn, khà khà...