Chương 1294: Trị bệnh!
- Ishida Makoto sẽ chờ con ở Nhật Bản.
- Hả?
Tần Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Vũ ngồi ghế đối diện:
- Không phải gã muốn tới Trung Quốc sao?
Dáng vẻ Mạc Vũ không hề bị áp lực nói:
- Không phải tháng một con phải tới Nhật Bản sao?
Vẻ mặt Tần Dương lập tức khổ sở hơn nói:
- Con đây là giao hàng tới tận nơi sao?
Mạc Vũ cười nói:
- Cái này gọi là ngăn địch tới ngoài cửa quốc gia.
Tần Dương bất đắc dĩ nói:
- Gã gọi điện cho người, hai người rốt cuộc đã nói chuyện thế nào vậy?
Mạc Vũ cười nói:
- Gã biết con sắp tới Nhật Bản tham gia tranh tài dương cầm, gọi điện thoại một lần nữa mời ta và con cùng đi, ta trực tiếp nói cho gã biết thắng được đệ tử của ta rồi thì ta mới so tài với gã, nếu không ta sẽ không chấp nhận khiêu chiến của gã, cho dù gã thông qua con đường chính phủ, nếu ta quả thật không muốn chấp nhận, cũng sẽ không có ai có thể ép buộc được ta, gã ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp ứng.
Tần Dương cười khổ nói:
- Không phải người nói y thuật của Ishida Makoto rất lợi hại sao, con có phần thắng so với gã không?
Mạc Vũ cười nói:
- Không tranh tài làm sao mà biết được, thử một chút cũng không tổn hại gì, sao, sợ bị mất mặt à?
Dáng vẻ Tần Dương thể hiện bất lực:
- Lúc trước ở Hàn Quốc đã bị người ta bêu xấu rồi, lần này nếu tới Nhật Bản bị vả mặt, hoàn toàn không biết những người kia sẽ cười nhạo thế nào đây.
Mạc Vũ nhanh nhẹn nói:
- Vậy thì đừng thua là được, còn hơn hai mươi ngày cho tới ngày con đi Nhật Bản, mấy ngày này khi con đi Kinh Thành, ta đã nhờ cậy một người bạn chuyển rất nhiều những bệnh nhân có chứng bệnh nan y phức tạp khó có thể trị liệu tới bệnh viện thành phố số một, bắt đầu từ ngày mai con phải tập trung học tập một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này con không chỉ phải thi châm, còn phải thi đao!
Tần Dương cười rùng mình một cái nói:
- Vâng, thưa sư phụ!
Mạc Vũ am hiểu Trung y, châm Quan Âm là tuyệt nhất, nhưng cũng không có nghĩa Mạc Vũ không biết Tây y, nếu Mạc Vũ đã cầm dao giải phẫu thì đến cả những bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp kia cũng phải cảm thấy không bằng. Làm một người tu hành có thực lực cường đại, kỹ thuật khống chế dao giải phẫu của hắn càng chính xác và ổn định hơn, chỉ có điều trị liệu Tây y càng cần coi trọng môi trường trị liệu và dụng cụ trị liệu, cho nên Mạc Vũ bình thường rất ít động tới dao mổ.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Tần Dương liền đi theo Mạc Vũ chạy trong bệnh viện, tiếp xúc với đủ loại bệnh nhân với chứng bệnh nan y phức tạp.
Mạc Vũ dẫn theo Tần Dương làm công việc duy nhất chính là khám và chữa bệnh, để Tần Dương được tiếp xúc càng nhiều chứng bệnh đặc biệt hơn, dù sao loại chứng bệnh bình thường đối với Tần Dương mà nói căn bản đã không có bất cứ mức độ khó khăn gì, nếu quả thật so đấu y thuật với Ishida Makoto, chắc chắn phải đối mặt với bệnh nhân có những chứng bệnh vô cùng khó có thể trị liệu kia...
Không biết Mạc Vũ rốt cuộc tìm ai mà chuyển tới bệnh viện thành phố số một số lượng lớn bệnh nhân với chứng bệnh nan y khó xử lý, mỗi lần khi Tần Dương khám cho bệnh nhân, Mạc Vũ đều đứng quan sát ở bên cạnh, nghe phương án chẩn đoán và trị bệnh của Tần Dương, không thành vấn đề thì hắn sẽ không nói lời nào, nếu cảm thấy có phương án tốt hơn thì hắn sẽ chỉ điểm thích hợp, để Tần Dương mở mang nhiều cách nghĩ hơn, đưa ra phương án tốt hơn, thậm chí thầy trò hai người sẽ cùng thảo luận với nhau, cùng thảo luận ra phương án trị liệu thích hợp nhất.
Thầy trò Tần Dương ơ bản chỉ phụ trách khám bệnh, thêm nữa là đưa ra phương án trị liệu, sau đó bệnh nhân sẽ được giao cho bác sĩ khác phụ trách theo dõi trị liệu, trừ phi cần thi triển trị liệu bằng châm Quan Âm, Tần Dương mới đích thân ra tay.
Tần Dương còn thi đao, dưới sự chỉ đạo của Mạc Vũ hoàn thành nhiều ca phẫu thuật.
Mạc Vũ thật ra cũng không nhất định phải bồi dưỡng ra một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, chỉ là thông qua mấy ca bệnh này để Tần Dương hiểu được có rất nhiều chứng bệnh đơn giản trị liệu thông qua Tây y hoặc Trung y thì hiệu quả sẽ không quá tốt, nhưng kết hợp trị liệu Trung - Tây y sẽ mang lại hiệu quả vô cùng tốt.
Y thuật không phân biệt Trung - Tây, có thể chữa trị cho bệnh nhân thì chính là y thuật tốt!
Mỗi ngày Tần Dương không chỉ phải khám và chữa bệnh cho bệnh nhân mới, hơn nữa còn phải chú ý tới tình huống của những bệnh nhân đã tiếp nhận phương án trị liệu trước đó, vì chỉ khi theo dõi tiến độ mới có thể xác nhận phương án của bản thân thật sự có hiệu quả.
Mỗi ngày Tần Dương đều tới bệnh viện làm việc, tan làm hắn vẫn không được thoải mái như cũ, vì Mạc Vũ ném cho hắn một đống tư liệu chứng bệnh cũ nghiên cứu với hắn, hắn phải căn cứ theo những chứng bệnh này, căn cứ kết quả kiểm tra mà cho ra phương án trị liệu của bản thân, những phương án trị liệu này sẽ được giao cho Mạc Vũ, Mạc Vũ tiến hành kiểm tra, giống như thầy giáo kiểm tra bài tập của học trò của mình vậy.
Trừ giấc ngủ cùng với sinh hoạt cơ bản cần thiết hàng ngày ra, toàn bộ thời gian của Tần Dương đều dùng để chữa trị bệnh.
Trị bệnh cho bệnh nhân thực sự.
Trị cho bệnh nhân có bệnh và kiểm tra kết quả trị bệnh!
Thời gian cấp bạch, học tập nhiều một chút, tiến bộ nhiều một chút, có lẽ sẽ cách thắng lợi gần hơn một chút.
Bởi vì hắn không muốn thua!
- Bác bốc thuốc dựa theo phương thuốc này, sau đó mỗi ngày uống ba lần, ba ngày sau tình trạng hẳn sẽ có chỗ chuyển biến tốt, đến lúc đó bác lại tới đây, cháu kiểm tra lại giúp bác một lần nữa.
- Được, cảm ơn bác sĩ!
Tần Dương in bệnh án cùng với đơn thuốc trong tay ra, ghim một tiếng lách cách cùng với nhau, sau đó kẹp trong cặp hồ sơ.
- Tiếp theo!
Nữ y tá phụ trách gọi số thăm dò liếc nhìn ra ngoài cửa, quay đầu lại nói:
- Bác sĩ Tần, hết rồi.
Hết rồi?
Tần Dương sửng sốt một chút, giơ cổ tay lên nhìn thời gian.
- Hả, đã sáu giờ rồi, được rồi, cô tan ca trước đi!
- Được, hẹn gặp lại bác sĩ Tần, năm mới vui vẻ!
Năm mới vui vẻ?
Tần Dương sửng sốt một chút, đột nhiên định thần lại, hôm nay không phải đã là ngày ba mươi mốt tháng mười hai rồi sao, qua ngày hôm nay thì chính là một năm mới rồi.
- Năm mới vui vẻ, ngày mai gặp lại!
Tần Dương nhìn theo bóng dáng y tá rời khỏi cửa, quay đầu cười nói:
- Con thật sự không để ý thời gian, không thể ngờ chớp mắt đã tới giáng sinh rồi...
Mạc Vũ đứng dậy cười nói:
- Hết hôm nay là sang năm mới rồi, cho con nghỉ một tối, tối nay không cần về đọc bệnh án nữa, nghỉ ngơi cho khỏe một đêm đi!
Hai mắt Tần Dương sáng lên, cười nói:
- Được!
Mạc Vũ cười ha ha nói:
- Có phải trong lòng oán hận ta không, nửa tháng rồi, đến lễ giáng sinh bạn con đón sinh nhật cho con nghỉ một buổi tối...
Tần Dương lắc đầu nói:
- Sao có thể chứ, mặc dù chỉ là nửa tháng, nhưng ít nhất trong nửa tháng này chứng bệnh nan y phức tạp qua tay con trên trăm rồi, ngày thường đâu ra có thể nhìn thấy nhiều bệnh chân với chứng bệnh phức tạp như vậy, cảm thấy đã tiến bộ rất nhiều, quả nhiên thực hành mới là cách khiến người ta tiến bộ nhất.
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Về nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta cũng không kéo con tới chỗ ta nữa, chắc hẳn bản thân con cũng có việc bận rồi!
Tần Dương thoáng có phần áy náy trả lời:
- Đã trở về lâu như vậy rồi cũng không ăn một bữa đàng hoàng với Hàn Thanh Thanh, hôm nay sẽ qua năm mới, con dự định ở bên cạnh cô ấy.
- Ừ, đi chơi đi, nhưng sáng mai vẫn phải đi làm như bình thường đấy.
Tần Dương đứng nghiêm, cười hì hì trả lời:
- Xin sư phụ hãy yên tâm, đảm bảo đi làm đúng giờ, tuyệt đối không tới muộn!
Mạc Vũ bật cười, xoay người rời đi, Tần Dương nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm gọi số của Hàn Thanh Thanh.
- Thanh Thanh, đang làm gì vậy?
Hàn Thanh Thanh cười đáp lời:
- Đang thương lượng với đám Vũ Hân xem nên đi ăn gì đây, anh xong việc rồi?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, sư phụ thả cho anh nghỉ một tối, hai chúng ta đi hẹn hò qua năm mới đi, anh mời em ăn ngon...