Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1300 - Chương 1310: Ngày Hội Gặp Mặt Người Hâm Mộ

Chương 1310: Ngày hội gặp mặt người hâm mộ
 

- Chị Đồng, trước đó chị gọi điện thoại cho tôi?

Tần Dương cũng không biết bản thân đi tới đâu, đã thu hút sự chú ý của không ít người, hắn đang nhân lúc vào nhà vệ sinh mà gọi một cú điện thoại cho Tiết Uyển Đồng.

- Chính là muốn hỏi cậu đã đi chưa...

Tần Dương cười trả lời:

- Đã ăn ở Nhật Bản, ăn bữa hải sản lớn rồi.

- Ừ...

Tiết Uyển Đồng đầu bên kia ừ một tiếng, giọng điệu có phần do dự rất lâu:

- Hôm nay Đường Na tới tìm chị...

Đường Na?

Tần Dương nhếch khóe môi, chỉ sợ Jack chết rồi mới khiến Đường Na cảnh giác đây mà.

Tần Dương căn bản không sợ bị cảnh sát truy ra, pháp luật là phải có chứng cứ, tất cả hắn đã làm rất gọn gàng, căn bản không hề để lại bất kỳ chứng cứ gì.

Tần Dương thân là một lính đặc công, vốn dĩ những việc hắn làm phần nhiều đều ở trong tối, trái pháp luật, làm tất cả đều vì lợi ích của quốc gia, điều này cũng chú định cho suy nghĩ của hắn không thể nào suy nghĩ làm việc như người bình thường được.

Jack khiến Tiết Uyển Đồng phải nhảy lầu thiếu chút nữa đã mất mạng, đồng thời tạo chứng cứ bản thân vắng mặt tại hiện trường, nếu như dùng tới pháp luật là không có cách nào trừng trị được gã, đã như vậy thì đương nhiên Tần Dương không ngại lấy đạo của người hoàn trả cho người thôi.

Tần Dương đương nhiên sẽ không nói thẳng ra:

- Cô ta tìm chị làm gì?

Tiết Uyển Đồng đầu bên kia do dự rồi nói:

- Jack chết rồi... Xảy ra tai nạn giao thông ở Bàn Sơn núi Tây đêm qua. Rơi xuống vách núi chết...

Tần Dương tỏ vẻ kinh ngạc nói:

- Chết rồi?

Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng, do dự rất lâu, rốt cuộc vẫn lấy dũng khí nói:

- Cậu không có liên quan gì tới chuyện này nhỉ, trước cậu đã nói muốn khiến Jack phải trả cái giá thật lớn...

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên không có liên quan... Cảnh sát nói như thế nào?

- Cảnh sát nói là tai nạn giao thông, đã kiểm tra camera giám sát, phát hiện chỉ có một mình gã đi tới núi Tây...

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, cảnh sát không phải đã nói rồi sao, sao chị còn hoài nghi có liên quan tới tôi, tôi không có bản lĩnh lớn như vậy đâu. Đúng rồi, Đường Na tìm chị chẳng lẽ vì cô ta cảm thấy cái chết của Jack có liên quan tới tôi sao?

Tiết Uyển Đồng khẽ nói:

- Ừ, cô ta cảm thấy cái chết của Jack có liên quan tới cậu, sợ cậu sẽ gây rắc rối cho cô ta, đến van xin tôi, bảo tôi bỏ qua cho cô ta...

Tần Dương nhíu mày:

- Cô ta cảm thấy là tôi giết Jack sao? Vậy sao cô ta không trực tiếp nói với cảnh sát đi, vì sao lại đến van xin chị?

Tiết Uyển Đồng giải thích:

- Cô ta nói cảnh sát đã điều tra, nói đây là sự cố tự nhiên, cô ta có nói gì cũng vô dụng, hơn nữa cũng không dám nói, chị cũng đã nói với cô ta rằng việc này chắc chắn không liên quan đến cậu, cũng bảo cô ta cậu sẽ không làm gì cô ta cả...

Tần Dương cười nói:

- Cô ta ngược lại rất thông minh, nhưng như vậy cũng tốt, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng khuyên nhủ:

- Việc này chị không cần suy nghĩ nhiều, kẻ ác tự có thiên thu, hành vi của gã như vậy chắc chắn ngày thường đắc tội với không ít người, không chừng có người xử lý gã chăng, chỉ là thời gian trùng hợp mà thôi, chị tỏ vẻ không biết gì cả là được.

- Được!

Tiết Uyển Đồng đáp ứng, sau đó thấp giọng nói:

- Cậu đi ăn đi, chị không làm chậm trễ thời gian của cậu nữa, ừ, tranh tài cố gắng lên!

Tần Dương cười nói:

- Được, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.

Tần Dương cúp điện thoại, hai mắt hơi híp lại.

Người phụ nữ Đường Na này có trực giác rất nhạy bén, đến cả cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ, cô ta lại tin tưởng cái chết của Jack không thể không liên quan tới hắn, còn tìm tới Tiết Uyển Đồng khẩn cầu bỏ qua.

Dục vọng muốn sống thật mạnh nha!

Nhưng cô ta có thể quản cái miệng của mình ngược lại cũng có thể giảm bớt rắc rối cho bản thân, dù sao thế lực sau lưng Jack còn có một gia tộc người tu hành rất mạnh, mặc dù Tần Dương không sợ, nhưng có ai muốn nhiều phiền toái thêm chứ?

Sáng ngày hôm sau, sau khi Tần Dương ăn bữa sáng xong, Tư Đồ Hương đã đi tới, đưa một phần lịch hành trình cho Tần Dương.

- Dựa theo kế hoạch lúc trước, hôm nay anh sẽ gặp mặt với người hâm mộ đã rút thưởng may mắn.

Tần Dương nhận lấy lịch hành trình:

- Tôi cảm thấy chuyện như vậy sau này có thể làm ít đi một chút, dù sao tôi cũng không tính là ngôi sao chân chính.

Tư Đồ Hương mỉm cười, cũng không tiếp lời của Tần Dương, mà trực tiếp nói thành:

- Toàn bộ năm mươi người hâm mộ may mắn sẽ tới khách sạn trong ngày hôm nay, dựa theo hành trình được sắp xếp, bốn giờ chiều anh sẽ có thời gian nửa tiếng đồng hồ trao đổi với mọi người, sau đó anh sẽ cùng đi ăn tối với mọi người...

Tần Dương ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Hương, cười nói:

- Vậy gọi tên là gì, ngày hội gặp mặt người hâm mộ sao?

Tư Đồ Hương mỉm cười nói:

- Đúng vậy, mọi người quả thực rất cảm kích thổ hào anh đã tặng nguyên chuyến du lịch bảy ngày Tokyo, nếu đã đến cổ vũ cho anh, về tình về lý anh đều cần phải gặp mặt mọi người chứ.

Tần Dương cười nói:

- Được rồi, không cần làm tới mức quy củ như vậy đâu, coi như là để mọi người thổi phồng một chút... Địa điểm giao lưu buổi chiều ở đâu?

- Ngay tại phòng hội nghị của khách sạn, bố trí thành phòng trà, mọi người vừa uống trà, vừa nói chuyện phiếm.

Tần Dương hài hước nói:

- Nếu như lại thêm một chồng sách nữa có thể làm thành hội ký - bán sách rồi.

Tư Đồ Hương cười tủm tỉm nói:

- Nếu như anh nguyện ý, tôi lập tức tìm người viết tự truyện hoặc là kinh nghiệm thành công gì đó cho anh, mấy tháng sau có thể niêm yết, tôi tin tưởng chắc chắn tự truyện sẽ bán rất chạy.

Tần Dương bất lực nhìn Tư Đồ Hương:

- Được rồi, cô thắng, tôi chỉ nói đùa một câu thôi.

Tư Đồ Hương mỉm cười đáp lại:

- Tôi cũng vậy.

Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh xem cuộc đối thoại giữa hai người, không kiềm chế được bật cười:

- Chị Hương Hương, Tần Dương đi gặp người hâm mộ, chị cũng phải đi sao?

Tư Đồ Hương chỉ phía Tần Dương:

- Chuyện này còn phải xem anh ta có muốn tôi đi cùng không nữa.

- Không cần, không cần, cô đi dạo phố cùng Thanh Thanh đi, đi mua sắm đi, tôi thanh toán, ok?

Tư Đồ Hương mỉm cười nói:

- Đây là chính anh nói đấy, đợi tới khi anh thanh toán, anh đừng ngại đắt, anh cũng biết phụ nữ bắt đầu mua sắm có thể nói là rất điên cuồng đấy!

Tần Dương nhún vai, không coi là quan trọng nói:

- Không sao, cứ tùy ý mua, nghiêm trọng lắm thì tôi cố gắng kiếm tiền, sau này xuất bản ra một quyển sách tên là "Động lực thúc đẩy tôi mua sắm"...

Hàn Thanh Thanh cười nói:

- Chị Hương hương không ở đây, anh làm được chắc chắn chứ?

Tần Dương bĩu môi khẽ nói:

- Trước kia khi không có cô ấy, chẳng lẽ anh không sống được sao?

Hàn Thanh Thanh nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Tần Dương, đi tới kéo cánh tay của Tư Đồ Hương:

- Chị Hương hương, đừng nói với anh ấy nữa, chúng ta tự đi ra ngoài dạo phố, cơm trưa ăn bên ngoài thôi...

Tần Dương kinh ngạc hỏi:

- Hai người đi dạo ngay bây giờ à?

Hàn Thanh Thanh gật đầu:

- Đúng vậy, dù sao một mình anh cũng chắc chắn được mà, cũng không cần bọn em ở bên cạnh chướng mắt, việc xã giao của anh em không muốn tham gia, cho nên mấy ngày này chị Hương Hương cho em mượn đi chơi với em đi, yên tâm, buổi tối bọn em sẽ trở lại, nếu anh chưa ăn cơm, em sẽ đóng gói cơm hộp cho anh...

Vẻ mặt Tần Dương nghiêm túc gật đầu:

- Được, bảo Hương Hương đi chơi cùng em cũng tốt, chẳng qua anh có thể đưa ra một điều kiện được không...

Hàn Thanh Thanh thấy vẻ mặt của Tần Dương nghiêm túc, không kiềm chế được tò mò hỏi:

- Điều kiện gì?

Vẻ mặt của Tần Dương biến ảo, biến thành đáng thương nói:

- Khi đóng gói cơm hộp cho anh có thể kiếm ít thịt không, nếu không được thì thêm một quả trứng cũng được...
Bình Luận (0)
Comment