Chương 1311: Một câu chuyện hai phiên bản
Khi Tần Dương bước vào trong phòng hội nghị đã được đổi thành phòng trà thì đã có không ít người đang ngồi, vẻ mặt hưng phấn tốp năm tụm ba nói chuyện với nhau.
Tuổi tác của những người này không giống nhau, nam nữ đều có, lớn nhất có hơn bốn mươi tuổi, nhỏ cũng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cách ăn mặc cũng không giống nhau, có mặc theo phong cách học sinh, cũng có mặc theo phong cách nhân sĩ thành đạt.
Tất cả mọi người nói chuyện vô cùng có khí thế, ban đầu cũng không chú ý tới hướng cửa, nhìn thấy một mình Tần Dương lẻ loi đi vào còn tưởng là người hâm mộ nào vừa đi vệ sinh về, dù sao trong tưởng tượng của bọn họ, Tần Dương khi đi vào đa phần đều vang lên những âm thanh ủng hộ rầm rộ nhỉ?
Mãi tới khi Tần Dương bước từ ngoài cửa vào phòng rồi mới có người nhận ra Tần Dương, mấy người lúc này mới kinh ngạc vui mừng tới mức thét chói tai tới hướng của Tần Dương.
- Tần Dương!
- Đại thần!
Tất cả mọi người lập tức quay đầu lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tần Dương.
Tần Dương dừng bước, cười ha ha nói:
- Xin chào mọi người, bầu không khí rất náo nhiệt nha.
- Ha ha, chúng tôi đều ở đây chờ anh đấy!
- Tần Dương, sao có một mình anh tới thôi?
Tần Dương thuận miệng trả lời:
- Không phải tôi đều chỉ có một mình sao, tôi còn có thể dẫn ai tới? Có một trợ lý tạm thời, nhưng chạy đi dạo phố mua sắm rồi, cơm trưa tôi đều gọi cơm khách sạn đấy...
Mọi người vừa nghe thấy vậy lập tức cảm thấy vui vẻ.
- Làm trợ lý của anh thật quá thoải mái mà, còn thiếu trợ lý không, để tôi làm trợ lý cho anh nhé?
- Không ngờ đại thần lại hiền hòa như thế này, khà khà, không có gì khác với trên mạng cả.
- Đúng vậy, còn trẻ như vậy đã có thành tựu cao, lại không hề tỏ vẻ kiêu ngạo chút nào, thật sự khiến người ta bất ngờ.
Tần Dương nhìn hai bên một chút, tiện tay kéo một chiếc ghế tới, sau đó rất tùy ý ngồi xuống, cười nói:
- Tôi cũng là lần đầu tiên tham gia buổi gặp mặt thổi phồng như vậy đấy, có chút không biết làm sao, cũng không biết nên nói gì đây.
- Ha ha, buổi gặp mặt thổi phồng...
- Ôi, tôi đau bụng quá, không ngờ đại thần tự trêu chọc mình như vậy đấy.
- Tần Dương, trước cho dù nói gì thì để chúng tôi chụp tấm ảnh cùng anh đã, về sau ra ngoài cũng có thể khoác lác hơn!
Tần Dương không để ý chút nào trả lời:
- Ai muốn chụp ảnh thì phóng ngựa qua đây đi, nhưng lấy tôi ra ngoài khoác lác, ông chủ chắc hẳn sẽ không giảm giá cho các bạn đâu, nhiều nhất đánh gãy xương thôi, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.
Mọi người cùng cười vang, trong lúc đó có người đi tới chụp ảnh với Tần Dương, cũng có người xin chữ ký, Tần Dương vốn nhàn rỗi không có chuyện gì, rất kiên nhẫn thỏa mãn yêu cầu của từng người.
Chụp ảnh và ký tên xong, hơn nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, mọi người còn bảo nhân viên phục vụ tới đây giúp chụp chung một tấm.
- Tần Dương, nói cho chúng tôi biết một chút quá khứ trưởng thành của anh đi, tôi nghĩ mọi người cảm thấy hứng thú nhất cũng chính là điểm này. Dù sao anh bây giờ mới hai mươi hai, không chỉ làm ông chủ tự gây dựng sự nghiệp, hơn nữa còn tinh thông y thuật, thông thạo chơi piano, anh làm thế nào mà làm được như vậy?
- Đúng đấy đại thần, kể một chút đi, để chúng tôi học tập một chút.
Tần Dương cười nói:
- Quá khứ của tôi à, được rồi, mọi người muốn nghe phiên bản duy mỹ truyền cảm hứng hay là phiên bản thật?
Mọi người nghe thấy vậy lập tức cười vui vẻ.
Chuyện quá khứ còn có phiên bản khác nhau à.
Một thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi lớn tiếng kêu:
- Đại thần, có thể kể cả hai phiên bản một chút không, nhưng tốt nhất kể phiên bản duy mỹ truyền cảm hứng trước, tôi có dự cảm nghe xong phiên bản thật rồi nghe phiên bản truyền cảm hứng, có cảm hứng hay không không xác định, nhưng chắc chắn không duy mỹ rồi...
Tần Dương cười ha ha nói:
- Được, vậy tôi kể phiên bản duy mỹ truyền cảm hứng trước. Lúc tôi còn nhỏ đi, rất tinh ngịch, vì gia cảnh coi như không tệ, cha mẹ đều bận rộn công việc, cũng không có quá nhiều tinh lực quản thúc tôi, tôi thường rất buông thả bản thân, bởi vậy mà học tập không chăm chỉ, đương nhiên thành tích không tốt rồi. Khi còn học tiểu học, trong lớp chúng tôi có một bạn học nữ rất đẹp, tất cả mọi người đều thích cô ấy, đương nhiên tôi cũng thích cô ấy, chẳng qua cô ấy trước giờ không chơi với tôi, tôi đi tìm cô ấy chơi, luôn bị từ chối, có một lần tôi vì thẹn quá hóa giận, trên đường tan học ngăn cản cô ấy, hỏi tại sao cô ấy không để ý tới tôi, không chơi với tôi...
Mọi người nghe tới đó không kiềm chế được cười vang.
Thanh niên nói chuyện khi nãy nói lên suy đoán:
- Chẳng lẽ cô ấy nói thành tích của anh quá kém, mẹ không cho cô ấy chơi với bạn học có thành tích kém sao?
Tần Dương giơ tay lên vỗ một tiếng, chỉ người thanh niên kia:
- Anh nói đúng, cô ấy thật sự đã nói như vậy!
Đám người lập tức bật cười.
- Thật sự à?
- Đây là bị khinh bỉ rồi, chỗ này nên nói một câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ lấn áp thiếu niên thành tích kém chăng?
- Đại thần, anh nghiêm túc đấy chứ?
Tần Dương cười trả lời:
- Chuyện tôi kể đây là sự thật. Khi còn nhỏ mặc dù thành tích của tôi kém, nhưng tính cách vẫn rất kiêu ngạo, cảm giác bị người ta nhục nhã, khi ấy tôi liền thề phải vượt qua cô ấy, cô ấy nói rằng cô ấy chờ tôi, nếu như có một ngày tôi có thể đuổi theo cô ấy, cô ấy sẽ làm bạn với tôi. Sau đó, tôi nói chuyện này cho cha mẹ biết, cha của tôi liền tìm thầy cho tôi, nhưng không phải thầy giáo học bổ túc, mà là bái làm sư phụ. Sư phụ nói cho tôi biết chỉ cần nghe lời của người, làm theo lời người nói thì nhất định có thể vượt qua bạn học nữ kia. Tôi khi ấy học hành chăm chỉ, không chỉ học tập tri thức, còn học cầm kỳ thư họa, sư phụ nói với tôi, con đã muốn vượt qua thì phải vượt qua tất cả các phương diện, chỉ là thành thích kiểm tra có thể nói lên điều gì, con muốn thành tích của bản thân tốt hơn cô bé đó, thì đánh đàn phải đánh giỏi hơn, vẽ tranh cũng phải đẹp hơn tranh cô bé đó vẽ, thư pháp viết tốt hơn...
Một cô gái hâm mộ mười bảy, mười tám tuổi tò mò hỏi:
- Vậy cuối cùng thành tích của anh có vượt qua bạn học nữ kia không, có làm bạn với cô ấy không?
Tần Dương buông lỏng:
- Thành tích của tôi tăng thẳng lên cao, hơn nửa năm sau thi cuối kỳ, thành tích của tôi toàn đứng nhất lớp, đợi tới khi tôi nghênh ngang đắc ý muốn đi tìm bạn học nữ kia khoe khoang một chút, hơn nữa còn để cô ấy thực hiện lời hứa hẹn thì biết được cha của cô ấy bị điều động công tác, phải chuyển tới nơi khác, đến cả lần gặp mặt cuối cùng tôi cũng không được gặp...
Mọi người lại bật cười một lần nữa.
- Ha ha, cuộc đời ngược lại mất đi cơ hội giả bộ rồi!
- Đây thật sự là tám mươi, chín mươi phần trăm cuộc đời không như ý....
- Ôi, anh đã cố gắng vô ích nữa rồi.
- Cô ấy chính là bước ngoặt trong cuộc đời của anh sao?
- Vậy bao nhiêu năm sau hai người còn gặp lại không, với năng lực hiện giờ của anh, anh muốn tìm cô ấy có lẽ rất dễ dàng nhỉ?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Thời tiểu học mọi người còn là trẻ con, chuyện khi đó chẳng lẽ đến bây giờ còn nghĩ là nghiêm túc sao, chỉ là trải qua chuyện đó, tôi cảm nhận được chỗ tốt cùng với cảm giác sung sướng khi trở thành người xuất sắc đứng đầu, cho nên tôi càng học tập cố gắng hơn, không chỉ có thành tích ưu tú, hơn nữa y thuật, piano, cờ vây... đều tinh thông, cuối cùng mới có tôi của lúc này... Đây coi như là câu chuyện xưa kể về việc sau khi biết nhục dũng cảm dốc lòng đi, còn có bạn học tiểu mỹ nữ nữa, đủ duy mỹ rồi chứ?
Mọi người vừa cười vừa nói:
- Vậy bản hiện thực thì sao?
Tần Dương cười khà khà:
- Bản sự thật chính là cha của tôi khi ấy gạt tôi, nói là tìm cho tôi một thầy gia sư, gạt tôi bái sư phụ, sau đó mặc kệ sự sống chết của tôi, sau đó ngày nào sư phụ cũng đặt ra cho tôi rất nhiều chương trình học và nội dung học, ép tôi phải học, không hoàn thành phải bị phạt nghiêm khắc...