Chương 1352: Mãnh Hổ Thực Nhân Dữu
Lời nói của Ueno Tokie lập tức khiến tất cả mọi người nghị luận nồng nhiệt.
- Ueno Tokie đây là trả bất cứ giá nào nữa à!
- Ueno Tokie hiện giờ đã bị Tần Dương tính kế một lần, mất hết cả mặt mũi rồi, ông ta đương nhiên phải tìm lại mặt mũi này, nếu để cho Tần Dương mang theo thanh đao Waka Nagamitsu trở về Trung Quốc, như vậy ông ta càng bị mất mặt hơn rồi!
- Chẳng qua không biết Tần Dương có đáp ứng hay không nữa.
- Có vô số những món đồ cổ của Trung Quốc lưu lạc ở Nhật Bản, Thanh Mộc lưu này cũng là một phái lớn, trong tay bọn họ chắc chắn cũng giữ được không ít, muốn xuất ra một số món đồ cổ khiến Tần Dương động tâm thì khẳng định không thành vấn đề, chỉ xem Tần Dương có tiếp chiêu hay không thôi.
Sắc mặt của Yamaguchi Rika cũng trở nên âm trầm. Cô bước lên đài cao, trầm giọng nói:
- Tiên sinh Ueno, nếu đã phân thắng bại, như vậy đánh cược đó đã kết thúc...
Ueno Tokie không hề do dự cắt ngang lời của Yamaguchi Rika:
- Ta cũng không có bất kỳ dị nghị gì với ván đánh cược khi nãy, thanh đao Waka Nagamitsu hiện giờ cũng đã ở trên tay của Tần tiên sinh rồi, ta cũng không vi phạm quy ước, hiện giờ ta chẳng qua đặt tiền đặt cược mới, khiêu chiến Tần tiên sinh một lần mới mà thôi, đây là chuyện đôi bên tình nguyện.
Yamaguchi Rika không làm cách nào với Ueno Tokie được, bởi vì gã nói cũng là sự thật, gã cũng không chơi xấu nói không cho thanh đao Waka Nagamitsu, chỉ có điều muốn dùng tiền hoặc dùng tiền đặt cược mới tạo thành vụ đánh cược mới, vì để thắng lại được thanh đao Waka Nagamitsu.
Chỉ cần thắng lại được thanh đao Waka Nagamitsu, mặt mũi của Thanh Mộc lưu và của bản thân Ueno Tokie được bảo vệ, rửa sạch được sỉ nhục.
Yamaguchi Rika quay đầu nhìn Tần Dương:
- Anh có thể từ chối lời khiêu chiến của ông ta, ông ta không dám làm gì anh đâu.
Tần Dương khẽ gật đầu với Yamaguchi Rika, tỏ vẻ bản thân đã hiểu, sau đó quay đầu nhìn Ueno Tokie, trầm giọng nói:
- Ông dự định lấy cái gì ra đánh cược thanh đao Waka Nagamitsu với tôi...
Ueno Tokie thấy Tần Dương đã cân nhắc, hơi trầm ngâm:
- "Hàn Giang Độc Câu Đồ", thế nào?
Hai mắt Tần Dương híp lại, "Hàn Giang Độc Câu Đồ" là tác phẩm vẽ ông lão một mình trên thuyền trôi sông của họa sĩ Nam Tống - Mã Viễn, có vẻ đẹp vô cùng đặc biệt, có được giá trị lịch sử rất cao. Bức tranh này vốn được cất giấu trong hoa viên hoàng gia, nhưng sau đó đã bị quân Nhật cướp đi.
- "Hàn Giang Độc Câu Đồ" ở trong tay ông? Ông có thể lấy ra? Nếu tôi nhớ không lầm thì nó hẳn được đặt trong viện bảo tàng chứ nhỉ?
Ueno Tokie hừ lạnh một tiếng:
- Tinh phẩm chân chính sao có thể đặt ở trong viện bảo tàng được, đến lúc đó một cao thủ tới cũng có thể thoải mái xông vào cướp toàn bộ món đồ đi mất. Thứ ở bên trong đó chỉ là một loại thể hiện thôi, một phần tinh phẩm thật sự nằm ở trong bảo khố của quốc gia, một phần nằm trong tay các phái và gia tộc lớn, bức "Hàn Giang Độc Câu Đồ" này chính ở trong Thanh Mộc lưu bọn ta, nếu cậu không tin có thể tìm chuyên gia tới đích thân giám định!
Tần Dương lạnh lùng gật đầu:
- Chưa đủ!
Vẻ mặt Ueno Tokie biến sắc:
- "Hàn Giang Độc Câu Đồ" có giá trị rất cao, cũng không thấp hơn thanh đao Waka Nagamitsu, cậu đây là kêu giá trên trời à!
Tần Dương không hề sợ hãi trả lời:
- Ông là người khiêu chiến, tôi là người bị khiêu chiến, có chấp nhận hay không bản thân tôi sẽ quyết định, chỉ cần tôi đồng ý, thì thanh đao Waka Nagamitsu vẫn là của tôi, ai cũng không thể cướp được, cho dù ngày hôm nay các người dựa vào thế đông lực mạnh cướp nó lại, thì ngày sau đương nhiên cũng có người sẽ tới cửa đòi!
Sắc mặt của Ueno Tokie có chút khó coi, đây là Thanh Mộc lưu, gã là Tông chủ của Thanh Mộc lưu, nhưng gã lại bị Tần Dương uy hiếp trắng trợn!
Ueno Tokie cắn răng:
- Vậy thì đổi một món khác! "Mãnh Hổ Thực Nhân Dữu", cái này chắc chắn đủ giá trị đi, nếu như cậu muốn nói món này còn chưa đủ giá trị, vậy thì ta cũng không lấy ra được văn vật nào có giá trị hơn nữa.
Mãnh Hổ Thực Nhân Dữu!
Hai mắt Tần Dương sáng lên, Mãnh Hổ Thực Nhân Dữu chính là trân phẩm thời kỳ cuối nhà Thương - Trung Quốc, cũng là một trong hai món đồ đồng đen quan trọng nhất của Trung Quốc bị Nhật Bản cướp đi, một món khác là gương đồng họa tiết săn bắn Vĩnh Thanh Văn Khố, Tần Dương không ngờ Ueno Tokie lại có thể lấy ra được Mãnh Hổ Thực Nhân Dữu.
Trân phẩm đồ đồng đen kia có giá trị cao hơn so với Hàn Giang Độc Câu Đồ, dù sao tinh phẩm họa tác, thư pháp của đời Tống có rất nhiều, mặc dù Hàn Giang Độc Câu Đồ là một trong những tinh phẩm đó, nhưng chung quy số lượng tinh phẩm cùng loại có không ít.
Tần Dương lập tức động tâm.
Mạc Vũ dạy Tần Dương cầm, kỳ, thư, họa, đương nhiên cũng biết sơ lược đối với lịch sử văn vật cổ đại. Mặc dù hắn không coi là người bảo vệ văn vật chuyên nghiệp chính thức, nhưng làm một người Trung Quốc, có cơ hội mang trân phẩm vốn nên thuộc về Trung Quốc về, loại cơ hội này đương nhiên không thể bỏ qua rồi.
Tần Dương trầm mặc mấy giây, trầm giọng hỏi:
- Nếu như tôi đáp ứng thì ông dự định phái ai làm người khiêu chiến?
Ueno Tokie trầm giọng nói:
- Người tu hành của Thanh Mộc lưu ta - Watanano.
Tần Dương hỏi:
- Thực lực cảnh giới?
Ueno Tokie hơi do dự một chút, vẫn cắn răng nói:
- Thiên Nhân hai mươi bảy, nếu cậu có thực lực Thiên Nhân, đương nhiên sẽ không phái cao thủ Siêu Phàm tới khiêu chiến với cậu, đây là quy tắc, huống chi cho dù ta phái cao thủ Siêu Phàm tới khiêu chiến cậu, cậu cũng sẽ không đồng ý.
Tần Dương nhếch khóe miệng:
- Thiên Nhân hai mươi bảy, chỉ sợ ông còn thiếu nói hai chữ đỉnh phong nhỉ?
Thần sắc trên gương mặt của Ueno Tokie lập tức xuất hiện chút ngượng ngùng. Watanano mà gã muốn phái đi ra xác thực là thực lực Thiên Nhân hai mươi bảy đỉnh phong, sức chiến đấu rất kinh người, nếu không như vậy thì sao gã cam lòng lấy Mãnh Hổ Thực Nhân Dữu ra làm tiền đặt cược chứ.
Tần Dương có lợi hại hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ mới bước vào Thiên Nhân, không thể nào đánh bại được Watanano thực lực Thiên Nhân đỉnh phong.
Chẳng qua trong lòng gã cũng không nắm chắc, bởi vì thực lực cách nhau quá lớn, gã sợ Tần Dương không đáp ứng.
Trong đầu Tần Dương đã nhanh chóng xoay chuyển ý niệm. Hắn từng chém giết cao thủ Siêu Phàm, hiện giờ còn tu hành Kinh Lôi chỉ, sức chiến đấu tăng lên lần nữa, cho dù Watanano gì đó đã là Thiên Nhân đỉnh phong thì cũng có thể giành chiến thắng được.
Tần Dương cũng không hoàn toàn dám chắc bản thân nhất định có thể thắng. Tần Dương có thể có được thực lực siêu việt hơn cảnh giới bản thân, người khác cũng có thể có được.
Không chiến, trong lòng không cam tâm, chiến, nguy hiểm quá lớn.
Trong đầu Tần Dương bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, nếu muốn chơi thì lần này chơi lớn một chút, xem có thể giúp Trung Quốc kéo về một số văn vật cổ trân phẩm hay không, nếu như trận chiến với Watanano kia đã không thể né tránh, vậy thì tại sao trong khoảng thời gian này không kiếm thêm một chút nhỉ?
Quy tắc này nên chơi như thế nào đây?
Trong đầu Tần Dương nhanh chóng xoay chuyển, nhanh chóng có được mục đích, đột ngột xoay người, thét to nói với tất cả đám người vây xem:
- Các người có muốn khiêu chiến với tôi hay không, muốn đánh bại tôi giành lấy thanh đao Waka Nagamitsu này hay không?
Trong đám người lập tức có người nói lớn tiếng hỏi:
- Cách thức khiêu chiến thế nào đây?
Tần Dương không hề do dự trả lời:
- Tôi dự định mở võ đài trong một tuần lễ, tiếp nhận lời khiêu chiến của mọi người, hai ngày đầu tiếp nhận khiêu chiến của người tu hành thực lực Thiên Nhân hai mươi lăm, ngày thứ ba và ngày thứ tư tiếp nhận khiêu chiến của người tu hành thực lực Thiên Nhân hai mươi sáu, ba ngày cuối cùng tiếp nhận khiêu chiến của Thiên Nhân hai mươi bảy, chỉ cần có thể thắng được tôi là có thể lấy đi thanh đao Waka Nagamitsu này!