Chương 1382: Thanh Mộc lưu nhận thua
Tần Dương nặng nề rơi xuống đất, bên miệng toàn là máu tươi.
Cùng một chiêu, nhưng Watanano hiện thi triển ra có uy lực ít nhất lớn hơn gấp đôi so với lần trước đó, Tần Dương cũng bị thương nặng hơn, trước đó chỉ là nơi khóe miệng chảy ra chút máu, hiện giờ là thật sự bị đánh tới mức trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn.
Xương cốt toàn thân hắn vô cùng đau nhức, giống như bị cắt ngang, điều này là do đã phải nhận một loạt công kích quá mạnh, quá đau đớn mà thành.
Tần Dương không kịp kiểm tra thương thế của mình, xoay người một cái, sau đó nhảy lên, phát động Huyễn Ảnh Bộ, nhanh chóng tháo chạy về phía trước.
Quả đấm của Watanano quét ngang qua thân người Tần Dương, mang theo âm thanh xé gió với uy lực kinh người.
Tần Dương hít một hơi thật sâu, cùng vươn hai tay ra, mười ngón tay liên tục bắn ra.
Mỗi một lần bắn ra đều có một loạt những cương khí hình xoắn ốc bay ra, chỉ chớp mắt mà mười đạo chỉ pháp vô cùng sắc bén đã đâm tới hướng của Watanano.
Sau khi mười đạo chỉ pháp cùng xuất hiện, Tần Dương ngay lập tức bắn chỉ pháp từ ngón cái bên tay phải âm thầm bay ra ngoài một cái, một dòng cương khí hình xoắn ốc dường như không thể thấy được dao động bắn ra ngoài.
Khi Watanano nhìn thấy được mười dòng chỉ pháp sắc bén, trong lòng lập tức cả kinh, thứ này không phải giống với loại tuyệt chiêu lúc trước hắn đã thi triển ra đó sao?
Watanano không trốn tránh, hét lớn một tiếng, xuất quyền mạnh mẽ.
Dấu quyền cương khí được đánh ra, nặng nề va chạm với chỉ pháp sắc bén, cương khí va chạm nhau trong nháy mắt nổ tung, hóa thành vô số dòng cương khí lưu bay tán loạn.
Mười đạo chỉ pháp, mười dấu quyền.
Không lọt lưới được một quyền nào.
Watanano mới thở phào một hơi thì bỗng nhiên trong lòng sinh ra cảm giác bất an, một mối nguy hại khổng lồ đột ngột bao phủ trái tim của gã, khiến tóc gáy sau lưng gã lập tức cùng dựng đứng lên.
Trái tim của Watanao đột ngột co rụt lại, gã theo bản năng tránh sang bên cạnh.
Ngay trong khoảnh khắc thân người của Watanano tránh né, một dấu chỉ cương khí gần như mắt thường không nhìn thấy được vọt từ trong dòng cương khí bay tán loạn ra, giống như viên đạn bắn về phía ngực của gã.
Watanano chấn động, gã hoàn toàn không ngờ phía sau mười đạo chỉ pháp sắc bén còn ẩn giấu một đòn công kích không dễ bị người khác phát hiện ra như vậy, giống như rắn độc ẩn nấp trong bụi cỏ, đột ngột lao lên cho người khác một đòn trí mạng.
Một đòn này vô cùng bí mật, khiến người khác khó lòng phòng bị.
Mặc dù Watanano đã tránh né sang một bên vị trí ngực bụng trí mạng, nhưng vẫn không cách nào tránh thoát hoàn toàn được, chỉ pháp vẫn bắn trúng vị trí bên vai của gã.
Cương khí xoắn ốc giống như viên đạn nhanh chóng xé rách thân thể của gã, sau đó chui vào trong cơ thể của gã, ầm ầm nổ tung.
Watanano rên lên một tiếng thảm thiết, thân thể lảo đảo lui về phía sau.
Trên vai của Watanano đã xuất hiện một lỗ máu lớn, máu tươi đang điên cuồng tuôn trào từ trong lỗ máu ra, trong chớp mắt, quần áo trên thân gã đã nhuộm đỏ cả một khoảng.
Tần Dương thấy được một màn như vậy liền thở dài một hơi. Chiêu thứ hai trong ba sát chiêu lớn rõ ràng thể hiện quả nhiên đủ âm độc, ngoan hiểm, khiến người khác khó lòng mà phòng bị được.
Một lỗ máu lớn như vậy mặc dù không bị thương tới nội tạng, nhưng đặc tính của Kinh Lôi chỉ chính là lực phá hoại siêu mạnh, nhất là chỉ pháp ba sát chiêu lớn không chỉ có năng lực xuyên thủng qua cực mạnh, hơn nữa còn có năng lực bạo nổ ác liệt, có thể khiến vết thương trở nên lớn hơn.
Lỗ máu kia không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu tiếp tục chiến đấu thì rất dễ chết vì mất máu.
Watanano cúi đầu nhìn vết thương trên bả vai, mặc dù cũng đau, nhưng vì tác dụng kích thích do dược đem lại, cho nên gã cũng không cảm thấy đau tới mức không thể chấp nhận được. Nhưng làm một người tu hành, gã hiểu rất rõ ràng thương thế của bản thân.
Đồng tử trong mắt gã thể hiện sự tuyệt vọng, một chiêu này của Tần Dương có thể nói là đã trực tiếp cắt đứt hi vọng giành chiến thắng của gã.
Gã lại thua rồi!
Watanano nắm chặt nắm tay, trong mắt thể hiện thần sắc kiên nghị.
Không thắng được thì chi bằng chết đi!
Ngay khi Watanano chuẩn bị vọt tới hướng Tần Dương một lần nữa thì Ueno Tokie đã đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Dừng tay!
Watanano dừng động tác, xoay người nhìn Ueno Tokie đang đi từ một bên lên lôi đài:
- Tông chủ...
Ueno Tokie vẫy tay với nhân viên cứu hộ đứng bên cạnh lôi đài, trầm giọng nói:
- Con đã gắng hết sức rồi, không cần phải lãng phí tính mạng của chính mình. Con thua trận này, nhưng sống sót, trong tương lai con mới có cơ hội thắng lại... Tần Dương, Thanh Mộc lưu chúng ta nhận thua!
Lời này của Ueno Tokie vang vọng cả khoảng sân. Lời của gã hiển nhiên không đơn thuần chỉ nói cho Watanano nghe, mà càng là nói cho tất cả những người ở đây nghe thấy.
Cả khoảng sân lập tức trở nên yên tĩnh.
Không có ai oán giận Watanano, bởi vì tất cả mọi người thấy được Watanano cuồng bạo như thế nào, liều mạng như thế nào, nhưng gã vẫn thua, điều này không thể trách Watanano không cố gắng hết sức, chỉ có thể nói rằng Tần Dương thật sự quá dũng mãnh.
Nếu như là một người tu hành bình thường, Watanano cuồng bạo công kích những đòn tràn ngập sức mạnh liên tiếp như vậy đã sớm đánh nát đối thủ rồi, nhưng Tần Dương lại giống như con gián đánh mãi không chết, ngoan cường chèo chống đến khi sức mạnh phát huy cuồng bạo của Watanano giảm xuống liền lật tay giáng cho Watanano một kích nặng trí mạng.
Watanano không nói gì nữa. Mặc dù gã đã bắt đầu suy nghĩ chết trận trên lôi đài, nhưng nếu Ueno Tokie đã ra mặt, đã nhận thua, vậy thì đương nhiên gã không cần phải chết nữa.
Có thể sống thật tốt, có ai muốn chết kia chứ?
Watanano nhìn chằm chằm Tần Dương, thân thể đột ngột mềm nhũn giống như không có bất kỳ khí lực nào ngã xuống trong tay nhân viên cứu hộ.
Ueno Tokie nhìn Tần Dương đứng đối diện cả khóe miệng và trước ngực đều có vết máu, trầm giọng nói:
- Tần Dương, cậu quả thật rất lợi hại, như Watanano cũng không đánh ngã được cậu!
Tần Dương nhếch môi cười:
- Liều mạng chống đỡ mà thôi!
Ueno Tokie lạnh lùng nói:
- Nhanh chóng dưỡng thương đi, buổi chiều cậu còn một trận thi đấu khiêu chiến lôi đài nữa đấy.
Tần Dương vươn tay xoa cánh tay của mình, nhe răng nhếch môi hỏi:
- Đến cả Watanano cũng không phải đối thủ của tôi, các người còn có cao thủ lợi hại hơn so với Watanano sao?
Ueno Tokie cười lạnh nói:
- Trong cảnh giới Thiên Nhân có lẽ không có ai lợi hại hơn so với Watanano, nhưng hiện giờ cậu lại bị thương, phun ra máu, không phải cậu sẽ nói cho ta biết đây là cậu ngụy trang để dẫn bọn ta vào tròng đấy chứ?
Tần Dương bật cười:
- Đương nhiên không phải, tôi chung quy cũng chỉ là một người tu hành thực lực Thiên Nhân hai mươi lăm mà thôi, chẳng qua tôi còn có sát chiêu lợi hại hơn còn chưa thi triển ra đâu!
Ánh mắt chứa ý cười của Ueno Tokie đột ngột co rút lại, rồi bỗng trở nên bình tĩnh hơn.
- Người mạnh nhất mà Thanh Mộc lưu có thể phái ra khiêu chiến đã thua trận rồi, như vậy tiếp theo đây đã không có vấn đề gì liên quan tới Thanh Mộc lưu chúng ta nữa rồi!
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Cảm ơn Thanh Mộc lưu đã cho tôi mượn võ đài này, cảm ơn tiên sinh Ueno!
Ueno Tokie không phản ứng lại Tần Dương, xoay người đi xuống lôi đài.
Tần Dương trở lại góc, Tư Đồ Hương bước nhanh tới đón chào, đỡ Tần Dương:
- Thương thế của anh thế nào rồi?
Tần Dương bật cười:
- Vẫn tốt, đánh thêm một trận nữa hẳn không có vấn đề gì, chỉ là không biết có còn người khiêu chiến hay không, hoặc có thêm tiền đặt cược hay không. Tôi thành thật nhận thua thì cũng đành thôi, thắng được nhiều như vậy, trả lại bọn họ một thanh đao Waka Nagamitsu cũng không có vấn đề gì...