Chương 1387: Kinh Kha giết Tần
Một đạo chỉ pháp này của Tần Dương trông qua thì rất đơn giản, nhưng cũng rất thô bạo.
Đơn giản mà thô bạo.
Không có kỹ xảo song long sát, không âm hiểm một cách rõ ràng.
Tốc độ kết hợp với sức mạnh.
Nhanh tới mức khiến cho người khác không thể nào né tránh được, tập hợp toàn bộ cương khí trong cơ thể, đánh ra một kích không hề giữ lại chút sức nào.
Kẻ địch không chết, vậy thì bản thân sẽ chết!
Một chiêu này ngập tràn khí tức mãnh liệt trước nay chưa từng có, ngập tràn sự kiên quyết như khi Kinh Kha giết Tần.
Đúng vậy, tên của chiêu này chính là Kinh Kha giết Tần.
Chiêu cuối cùng trong ba sát chiêu lớn của Kinh Lôi chỉ.
Lớp phòng ngự của Fujiwara hoàn toàn vỡ nát trước đòn công kích của Tần Dương. Trước sự dứt khoát như vậy, rất nhanh, chỉ một chiêu hung mãnh, gã căn bản không cách nào trốn tránh được, chỉ biết đỡ đòn.
Ầm!
Cương khí nổ vang, những dòng cương khí xoắn ốc với khí thế như chẻ tre kích phá lớp cương khí phòng ngự của Fujiwara, còn xuyên thủng lớp phòng ngự cương khí nơi cánh tay của gã. Sau khi để lại một lỗ máu lớn trên cánh tay của gã, dòng cương khí xoắn ốc một lần nữa nghiền ép xuyên qua bụng của gã, chui vào bên trong, bắn thủng một lỗ máu cực lớn.
Fujiwara dùng ánh mắt thể hiện thần sắc bàng hoàng nhìn Tần Dương với gương mặt trắng như tờ giấy đứng đối diện.
Gã nhìn lỗ máu thủng xuyên qua trên cánh tay khổng lồ của chính mình, lại cúi đầu nhìn tới lỗ máu đang không ngừng trào máu trên bụng của chính mình, gương mặt ngập tràn dáng vẻ sợ hãi, khó có thể tin được cùng với tuyệt vọng.
Fujiwara té ngã xuống mặt đất.
Cho dù là ai khi trên cánh tay của chính mình bị xuyên thủng một lỗ to, trên bụng cũng bị bắn xuyên một lỗ lớn như vậy, máu tươi không ngừng phun trào ra ngoài, thương thế như vậy ai cũng không chống đỡ được.
Gương mặt của Tần Dương trắng bệch, cả người dường như cũng như đang run rẩy nhè nhẹ, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cả khu vực đấu trường lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tần Dương, trong ánh mắt đều thể hiện sự bàng hoàng.
Đây chính là đối thủ có thực lực Siêu Phàm đấy!
Vậy mà tên đó cũng thắng được rồi?
Có còn lẽ trời nữa không vậy?
Chẳng qua trong lòng phần đông những người vây xem lại có hai phần thản nhiên một cách kỳ lạ, thật sự giống như Tần Dương đã thắng rồi dù có giật mình, nhưng tựa như cũng không phải chuyện không thể chấp nhận được vậy....
Bắt đầu từ đối thủ Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi lăm, thực lực của Tần Dương đã thật sự giống như mới bị khai quật từng chút một, mãi cho tới đối thủ cao thủ Siêu Phàm ra trận, mọi người mới rốt cuộc nhìn thấy Tần Dương lựa chọn chiêu kích phát tiềm lực chiến đấu, nhưng hiệu quả của thủ đoạn này cũng thể hiện ra một cách nhanh chóng.
Tần Dương một khi bộc phát sức chiến đấu, đến Siêu Phàm cũng phải nghỉ chơi.
Dù Fujiwara kia hiện giờ có thực lực không thể hoàn toàn xem như Siêu Phàm, chỉ có thể coi là ngụy Siêu Phàm, nhưng chung quy vẫn là Siêu Phàm mà thôi.
Cho dù như vậy nhưng vẫn thất bại mà thôi!
Mọi người cùng nhìn thấy được gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Tần Dương, sắc mặt thể hiện vô cùng phức tạp.
Tư Đồ Hương xông lên lôi đài, đỡ Tần Dương lung lay sắp ngã, ánh mắt ân cần hỏi han:
- Anh thế nào rồi?
Tần Dương có chút chật vật bật cười:
- Có hơi kiệt sức một chút thôi, chính là cảm giác dồn hết tất cả sức lực vào một chiêu phóng ra ngoài mà thôi.
Tư Đồ Hương chớp mắt:
- Giống như khi anh đối đầu với tôi lần đó sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng đấy, cùng một chiêu thức, liều mạng mà thôi.
Tư Đồ Hương thở phào một hơi. Cô đã gia nhập Ẩn Môn, đương nhiên biết chiêu thức Tần Dương thi triển châm kim lên huyệt trên người mình ép ra tiềm lực mặc dù có uy lực vô cùng bá đạo, nhưng chỉ tiêu hao mất sức mạnh cả cơ thể, tập trung toàn bộ chỗ sức lực này lại bạo phát ra ngoài, chứ không giống như khi sử dụng Quân Đao hoàn hoặc tiêm dược vào cơ thể kích phát tiềm lực.
Châm kim lên huyệt ép thực lực ra chẳng qua là một lần bạo phát thực lực sẵn có mà thôi, còn Quân Đao hoàn gì đó chính là nghiền ép tiềm năng trong cơ thể, là hành vi thuộc loại thương tổn tới chính cơ thể mình. Châm kim chỉ khiến cơ thể suy yếu trong một khoảng thời gian ngắn, còn Quân Đao hoàn kia thì sẽ tạo thành thương tổn vĩnh viễn đối với cơ thể.
Dương Hạo Nhiên nhìn Tần Dương đi tới, ân cần hỏi han một câu:
- Con còn tốt chứ?
Tần Dương bật cười:
- Suy kiệt mà thôi.
Dương Hạo Nhiên ừ một tiếng:
- Vậy được, buổi tối ta khôi phục giúp con.
Tần Dương gật đầu cảm kích:
- Cảm ơn người, lão Dương!
Dương Hạo Nhiên cười nói:
- Là ta phải cảm ơn con mới đúng! Là một chuyên gia văn vật, mỗi một món đồ cổ nơi đây đều giống như một cái ghim đâm trong trái tim chúng ta vậy, hiện giờ có thể thắng mang về được nhiều món văn vật như vậy chính là may mắn của cả Trung Quốc, mà con chính là công thần của cả Trung Quốc!
Tần Dương bật cười nói:
- Trận đấu còn chưa kết thúc đâu, lỡ như còn có kẻ muốn dồn đặt cược với con thì sao?
Dương Hạo Nhiên mỉm cười nói:
- Đến cả cao thủ Siêu Phàm cũng bại trong tay con rồi, con cảm thấy bọn họ còn có kẻ ngu đặt cược lớn như vậy sao? Huống chi, hiện giờ muốn khiêu chiến con phải lấy ra văn vật cấp bậc quốc bảo, biết rõ là thua rồi, còn ai sẽ cam lòng cho nữa chứ?
Tần Dương ngẫm nghĩ lại cũng phải, cho dù là bản thân hắn trông qua có phần yếu ớt, nhưng bọn họ cũng chưa phải chưa thấy qua dáng vẻ hắn yếu ớt hơn nữa trước đó...
E rằng mấy người này cũng đã hình thành tư duy quán tính rồi đi!
- Đi thôi, về thôi!
Không cần Dương Hạo Nhiên phân phó, hai người Chu Siêu và Trịnh Mai Phượng đã nhanh chóng bỏ những vật phẩm thắng được chuyển lên xe tải, bên trong xe tải khổng lồ được đặt rất nhiều món văn vật, chồng thành từng đống.
Tần Dương quay sang nhìn thùng xe, cười nói:
- Xem ra chúng ta còn phải thuê một chiếc xe tải nữa rồi, nếu không sẽ không chứa nổi nữa mất!
Tư Đồ Hương chớp mắt thấp giọng nói:
- Một chiếc xe tải chở được số văn vật có trị giá ít nhất hơn một tỷ, tôi cảm thấy điều này thật sự rất dễ khiến kẻ khác chú ý tới!
Tần Dương vô cùng tán đồng:
- Quả thật, như vậy đi, tất cả danh sách văn vật chúng ta đều có cả rồi nhỉ?
Dương Hạo Nhiên gật đầu:
- Ừ, đều có cả, tất cả đều đã được nhóm lại rồi!
Tần Dương cười nói:
- Vậy chúng ta liên lạc với người phụ trách có liên quan trong nước, bảo bọn họ chạy tới phụ trách sự an toàn cho những món văn vật này cùng với công tác vận chuyển chúng về sau.
Dương Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Tần Dương nói:
- Những món văn vật này hiện giờ đều có thể thuộc về riêng con...
Tần Dương bật cười nói:
- Những món văn vật này con lấy về không thể ăn cũng không thể uống, đặt trong nhà còn phải lo lắng bị kẻ trộm nhớ thương. Con sẽ giữ lại mấy món văn vật có tính đại diện của Nhật Bản, xem như chiến lợi phẩm trong chuyến hành trình tới Nhật Bản này đi, những món văn vật khác toàn bộ giao cho viện bảo tàng đi.
Ánh mắt Dương Hạo Nhiên có phần thay đổi:
- Giá trị của những món văn vật này ít nhất là mấy tỷ, con cứ quyên tặng như vậy luôn sao?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Con không thiếu tiền, cũng không muốn kiếm tiền dựa vào những món văn vật này... Lão Dương, trước kia không phải người từng nói người đang làm ở một viện bảo tàng đó sao?
Dương Hạo Nhiên gật đầu:
- Ừ, ta làm việc ở bảo tàng quốc gia ở Bắc Kinh, ngày thường thi thoảng có việc cũng sẽ xử lý một chút, nhưng cơ bản không hỏi tới.
Tần Dương cười ha ha, rất tùy ý nói:
- Vậy toàn bộ những món văn vật này quyên cho viện bảo tàng mà người đang làm kia đi, có người ở đó, con cũng không cần lo lắng những chuyện khác nữa...
Hai mắt Dương Hạo Nhiên sáng lên:
- Lời này con nói là thật sao?
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên là thật rồi, nói ra thì lần này cũng không thể bỏ qua công lao của lão Dương người được, những vật này giao cho người khiến con rất yên tâm!
Dương Hạo Nhiên nhìn Tần Dương thật kỹ, hắn đương nhiên hiểu được lời "Những chuyện khác giao cho người khiến con rất yên tâm" kia của Tần Dương có ý nghĩa như thế nào.
- Được, nếu như con thật sự quyết định làm như vậy rồi, ta cam đoan với con, những món văn vật này đều sẽ ở đúng vị trí của nó, tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện nào khác!