Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1377 - Chương 1388: Suy Nghĩ Của Quần Chúng

Chương 1388: Suy nghĩ của quần chúng
 

- Tiên sinh, sức chiến đấu của Tần Dương kia quá mạnh, chúng ta còn muốn tiếp tục kế hoạch ban đầu không?

Trong đám người xung quanh, Hidenaka Takasaki nhìn theo đám người Tần Dương rời đi, xoay người cung kính xin chỉ thị từ phía Ejuku Kikukawa.

Ejuku Kikukawa cắn chặt răng, hai mắt nhìn chằm chặp đoàn xe biến mất ở góc rẽ, ánh mắt hung ác, nhưng mấy giây sau đã biến thành bất lực.

- Hủy bỏ kế hoạch đi, sức chiến đấu của tên này vốn dĩ người tu hành thực lực Thiên Nhân có thể so sánh được, cho dù có phái người lên thì chẳng qua cũng chỉ tặng thêm văn vật cho tên đó mà thôi, đến cả hoàng cung Nhật Bản cũng đã bị mất mặt rồi, cho dù muốn có người ra tay thì cũng không cần tới chúng ta.

Hidenaka Takasaki cung kính đáp lại:

- Vâng, thưa tiên sinh!

Ejuku Kikukawa xoay người:

- Trận đấu này đã không cần xem nữa rồi, hai ngày sau không cần trở lại nữa, đợi tới trận đấu của tên đó với Ishida Makoto đi!

Trong đám người, sắc mặt của Itou Shunsuke xám như tro tàn, ánh mắt vô thần, vẻ mặt chán chường.

Mặc dù trước đó Itou Shunsuke đại khái đã đoán được sự cách biệt thực lực giữa gã và Tần Dương, đã sinh ra cảm giác sợ hãi lùi bước, nhưng hiện giờ nhìn thấy Tần Dương thể hiện uy lực lớn, đến cả cao thủ Siêu Phàm cũng đánh ngã được, trái tim của Itu Shunsuke đã có thể nói là chết lặng.

Thua!

Thua hoàn toàn rồi!

Chỉ với thực lực này của gã cũng muốn báo thù cho chú, còn muốn khiêu chiến với Tần Dương...

Trong lòng Itou Shunsuke theo bản năng cảm thấy may mắn, may mắn trước đó còn có một Yagyuu Chisaka gánh, khiêu chiến Tần Dương trước, từ đó phát triển thành lôi đài thi đấu này, nếu không thì chính gã nhất định sẽ tiếp tục khiêu chiến Tần Dương, trở thành kẻ vô tội thất bại tiếp theo sau Yagyuu Chisaka, đao của gã e rằng cũng phải thua mất.

Gương mặt trước nay vốn bình tĩnh của Akechi Sohide đã không còn thấy đầu nữa, trên gương mặt bình tĩnh xuất hiện sự đờ đẫn, bớt hai phần tự nhiên, trong đồng tử thêm sự mờ mịt và luống cuống.

Thực lực cảnh giới của hắn ta thấp hơn rất nhiều so với những gã khiêu chiến trước đó, nhưng hắn ta vẫn luôn rất tự tin.

Vì sức chiến đấu của gã cũng cao hơn, xa hơn so với cảnh giới thực lực.

Khi Tần Dương đánh bại lần lượt từng đối thủ trên lôi đài, trong lòng Akechi Sohide cũng tự hỏi bản thân, rằng bản thân hắn ta có đánh bại được đối thủ này hay không, có thể nhanh chóng được như vậy hay không, hoặc là bản thân hắn ta sẽ chiến đấu ra sao, xử lý như thế nào?

Ngay từ giây phút mới bắt đầu, Akechi Sohide nắm chắc chuỗi thiền châu, vì Tần Dương làm được, hắn ta cũng có thể làm được.

Thế nhưng trong quá trình Tần Dương đánh bại đối thủ, đối thủ ngày càng mạnh hơn, cuối cùng khi tới đối thủ hung mãnh như Watanano thì trong lòng Akechi Sohide đã có phần bất an, vì hắn ta không xác định được bản thân có thể đánh bại một Watanano bạo nộ hay không.

Hắn ta không làm được, nhưng Tần Dương làm được!

Điều này khiến trái tim Akechi Sohide dao động, lần đầu tiên hắn ta sinh ra một ý niệm không thể tránh khỏi trong đầu.

Chẳng lẽ bản thân hắn ta không như Tần Dương?

Lúc trước lần đầu tiên khi hắn ta nhìn thấy Tần Dương thì hắn ta đã tỏ thái độ khinh thường đối với Tần Dương, bởi vì từ sâu trong nội tâm hắn ta cho rằng Tần Dương không phải đối thủ của hắn ta, cho rằng Tần Dương không giống như hắn ta.

Nhưng mà giờ phút này đây, hắn ta đã dao động.

Nếu như nói Watanano chỉ khiến sự tự tin của Akechi Sohide bị ảnh hưởng, thì gã Fujiwara khiêu chiến tiếp theo và bại trận đã tạo thành một kích trí mạng cho Akechi Sohide, giáng một quả cân nặng nề một lần nữa lên trái tim của Akechi Sohide.

Đến cả cao thủ Siêu Phàm cũng không phải đối thủ của Tần Dương, bản thân hắn ta chắc chắn không phải đối thủ của Tần Dương, huống chi Akechi Sohide cũng biết Tần Dương kế thừa đồng thuật của Ma Nhãn, nhưng trên đấu trường này hắn cũng chưa từng thi triển đồng thuật một lần nào.

Akechi Sohide không tin Tần Dương không biết đồng thuật, hắn ta thà rằng tin tưởng tình thế còn chưa tới thời điểm nguy cấp nhất, còn chưa đủ để khiến hắn phải dùng tới công phu bí mật.

Trong tâm của Akechi Sohide sinh ra suy nghĩ giống với như Itou Shunsuke.

Thôi, chuỗi thiền chấu cứ đặt ở chỗ Tần Dương trước đi vậy, đợi tới khi hắn ta trở nên lợi hại hơn sẽ tới tìm đòi Tần Dương.

Đám người Tần Dương trở lại căn biệt thự, Tư Đồ Hương đỡ Tần Dương vào trong phòng.

Yamaguchi Rika nhìn theo bóng lưng Tần Dương, ánh mắt phức tạp.

Thậm chí đến cả cao thủ Siêu Phàm cũng đánh ngã được.

Hắn còn là người sao?

Không biết ngày mai sẽ còn có người khiêu chiến hay không, nhưng xét từ sự kiện xảy ra ngày hôm nay thì chỉ e là không có nhỉ?

Người tu hành cũng không phải người ngu.

Dù ôm cảm xúc yêu nước, nhưng đây cũng không đơn thuần chỉ là một cuộc chiến đấu, còn phải đặt cược văn vật. Văn vật cấp bậc quốc bảo thì có được bao nhiêu, ai cam lòng lấy ra?

Mọi người đều nhìn thấu và hiểu được thế cục hiện giờ. Tần Dương là vô địch Thiên Nhân, nếu đã như vậy rồi thì còn ai ngại đốt văn vật cấp bậc quốc bảo, vội vã lấy ra tặng cho Tần Dương chứ?

Quay đầu nhìn về phía chiếc xe tải chất đống văn vật, ánh mắt của Yamaguchi Rika càng phức tạp hơn.

Hơn bốn trăm món văn vật, giá trị hơn một tỷ, cứ tùy ý đặt trong một chiếc xe như vậy, chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến trái tim con người đập rộn ràng rồi.

Chỉ có điều ngẫm lại Dương Hạo Nhiên chỉ tiện tay đã đánh bại được Huyết Ma kia, trong lòng Yamaguchi Rika lập tức bình tĩnh lại.

Có hắn ta ở đây, ai có thể cướp đi xe văn vật này dưới mí mắt hắn chứ?

Cường giả Chí Tôn sẽ không làm chuyện cướp bóc như vậy, dưới cấp Chí Tôn e rằng không phải đối thủ của hắn ta, cho dù là quân đội được vũ trang đầy đủ, số lượng và quy mô đạt tới trình độ nhất định, sợ rằng cũng vẫn không hề có một chút tác dụng nào.

Tần Dương chuẩn bị trong chính căn phòng của mình một bồn tắm nước nóng, hưởng thụ động tác mát xa của Tư Đồ Hương, uống dược vật mà Dương Hạo Nhiên cho hắn, còn được Dương Hạo Nhiên chữa thương, cơ thể suy yếu lập tức khôi phục hơn nhiều, cộng thêm nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau mới có thể miễn cưỡng chiến đấu.

Tần Dương nằm sấp trên giường, lấy di động ra, bấm gọi số của Long Vương.

- Ông già, bên tôi đã thắng được hơn bốn trăm món văn vật rồi, bao gồm hai món cấp bậc quốc bảo, ngài nhanh chóng liên lạc bảo người tới nhận đi...

Long Vương đầu bên kia phải chấn động:

- Hơn bốn trăm món văn vật? Cậu đi cướp bảo tàng à?

Tần Dương cười khà khà nói:

- Bọn họ rót cược với tôi hai, ba lượt, tôi đều thắng!

Long Vương cười thoải mái nói:

- Được, chuyện này làm đẹp lắm, không thua gì mấy nhiệm vụ tuyệt mật ta giao cho cậu đâu, ta sẽ nhớ ghi công cho cậu!

Tần Dương thản nhiên trả lời:

- Nhớ hay không cũng không có vấn đề gì, dù sao tôi đã muốn làm thì tôi làm thôi, nhưng những món văn vật này tôi đã đáp ứng với lão Dương quyên toàn bộ cho bảo tàng mà lão phụ trách, lão cũng bảo đảm với tôi rằng những món văn vật này sẽ nằm đúng ở vị trí của nó...

Long Vương cười ha ha nói:

- Cậu thật hào phóng đấy, mấy tỷ đấy, nói quyên là quyên hết à.

Tần Dương cười khà khà nói:

- Thật ra tôi vẫn thấy hơi đau thịt, hay là ngài đền bù chút tổn thất cho tôi đi, hoặc là bảo quốc gia xuất tiền thu mua lại?

Long Vương cười nói:

- Thu mua? Điều đó quả thật có thể, cậu xác định?

Tần Dương chớp mắt, bỗng nhiên thở dài:

- Thôi vậy, tôi đã nói rồi, tôi đã cống hiến lớn như vậy vì quốc gia, tôi cũng không thường xuyên quyên tặng cho bảo tàng, hay là đổi phương thức khác thưởng cho tôi đi?

Long Vương nghiêm túc trả lời:

- Nếu như cậu thực sự quyết định như vậy rồi, ta thật sự có thể tranh thủ giúp cậu một chút, chỉ có điều cụ thể có thể tranh thủ tới mức độ nào thì ta không chắc chắn được, hoặc là cậu nghĩ xem bản thân muốn cái gì, trực tiếp mở miệng, ta xem xem có thể đàm phán giúp cậu hay không...
Bình Luận (0)
Comment