Chương 1390: Nhận thua một cái thật sự khó khăn như vậy sao?
- Ngày hôm nay không có ai khiêu chiến sao?
Tần Dương đứng trên lôi đài, ánh mắt đảo qua phía dưới đài, bất ngờ phát hiện khoảng sân rộng vốn rất náo nhiệt ngày hôm nay giảm bớt không ít, dường như mấy ngày trước vốn có rất nhiều người tới thì ngày hôm nay không tới đây vậy.
Tần Dương nhếch khóe miệng, xem ra ngày hôm qua tay Fujiwara khiêu chiến thất bại khiến lòng người đã hoàn toàn không còn động lực tiếp tục chiến đấu nữa rồi.
Không có bất kỳ hi vọng chiến đấu thắng lợi thì có ai muốn nữa chứ?
Một lần đặt cược một món văn vật cấp bậc quốc bảo, ai tới cho chứ?
Không có ai trả lời.
Phần đông những người vây xem đều quay sang nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút khó xử.
Bọn họ cũng thật sự không ngờ ngày hôm nay sẽ như vậy, một số hào môn trước đó luôn thương lượng khiêu chiến Tần Dương thế nào vậy mà cơ bản đều không tới, điều này thể hiện bọn họ đã hoàn toàn buông tha rồi sao?
Tần Dương thật sự quét ngang cả cảnh giới Thiên Nhân Nhật Bản rồi?
Sau khi Tần Dương hỏi một vòng liền khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt thư giãn.
Ngày hôm qua hắn đã thi triển ra kim châm huyệt đạo, thân thể lâm vào trạng thái suy yếu, mặc dù đã qua một đêm nghỉ ngơi và được Dương Hạo Nhiên giúp đỡ, thân thể miễn cưỡng khôi phục lại mức có thể chiến đấu, nhưng thật ra vẫn rất miễn cưỡng.
Nếu như ngày hôm nay lại thêm một gã khiêu chiến thực lực ngang Watanano nữa, Tần Dương muốn thắng sợ rằng thật sự vô cùng khó, hoặc là nói phải liều thêm một trận thảm hại hơn nữa.
Nếu không có người khiêu chiến thì đương nhiên Tần Dương càng vui mừng, càng phải nghỉ ngơi nhiều hơn rồi.
Thời gian từng phút giây trôi qua, trong đám người vây xem thi thoảng có kẻ đứng dậy, sắc mặt khó chịu rời đi.
Một mình Tần Dương mặc dù chỉ lẳng lặng khoanh chân ngồi trên lôi đài nghỉ ngơi, cũng không làm ra bất cứ động tác khiêu khích hoặc nói ra bất cứ lời sỉ nhục gì, nhưng loại yên tĩnh quỷ dị này lại khiến người khác càng không thể chịu đựng được.
Khoảng sân rộng vốn ồn ào náo nhiệt lại yên tĩnh đến mức vô cùng quỷ dị. Những người này cho dù là lén trao đổi thì cũng đều âm thầm châu đầu ghé tai, giống như e sợ, lo lắng bị người khác nhìn chăm chú.
Sợ nhất là bầu không khí đột ngột yên tĩnh này!
Rất nhiều người không chịu đựng được bầu không khí quỷ dị này, vẫn chờ đợi trong một khoảng thời gian ngắn nhưng vẫn không có ai đứng ra khiêu chiến Tần Dương, sau đó có rất nhiều người chọn lựa rời đi.
Người vây xem dần giảm bớt, bầu không khí dần ngượng ngùng hơn, ngày càng có nhiều người lựa chọn rời đi, cho đến tận giữa trưa, Tần Dương mở mắt thoát khỏi trạng thái nhập định, xung quanh lôi đài hiện tại đã rất thưa thớt, chỉ còn chưa tới một trăm người.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua khắp nơi, hơi dừng lại một chút.
Hắn thấy được Itou Shunsuke với vẻ mặt phức tạp, Akechi Sohide với vẻ mặt trầm tĩnh.
Đúng vậy, hắn còn có hai người khiêu chiến nữa đấy!
Chẳng qua không biết bây giờ bọn họ còn dám đối chiến với hắn nữa không đây?
Tần Dương suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu hỏi:
- Sáng ngày hôm nay không có người khiêu chiến, như vậy có phải chứng minh ngày hôm nay sẽ không có người khiêu chiến hay không?
Không một ai trả lời.
Ánh mắt Tần Dương nhìn tới gương mặt của Itou Shunsuke, mỉm cười nói:
- Itou Shunsuke, lúc trước anh dùng thanh đao Mamoru Izumi Kanesada khiêu chiến với tôi, đặt cược với thanh đao Waka Nagamitsu, tôi đã chấp nhận lời khiêu chiến của anh, cuộc khiêu chiến này nên sớm bắt đầu rồi, chẳng qua bởi vì lôi đài khiêu chiến mà chậm trễ thời gian, hiện giờ nếu không có người khiêu chiến khác, đúng lúc có thời gian hoàn thành cuộc ước chiến của chúng ta, ngay chiều ngày hôm nay đi, thế nào?
Sắc mặt của Itou Shunsuke lập tức đỏ lên.
Bởi vì Tần Dương thể hiện quá cường hãn, gã đã xác định được bản thân căn bản không phải là đối thủ của Tần Dương, nếu như đáp ứng chiến đấu với Tần Dương, vậy thì không khác gì so với việc chính tay gã dâng thanh đao Mamoru Izumi Kanesada cho kẻ thù Tần Dương này, cho nên lúc trước gã cũng đã xin chỉ thị của sư phụ, rất khuất nhục lựa chọn từ bỏ cuộc khiêu chiến này.
Itou Shunsuke vốn đang mong đợi trong quá trình thi đấu lôi đài sau có người có đủ khả năng đánh bại Tần Dương, thậm chí khiến hắn bị thương nặng, như vậy gã có thể tránh trận khiêu chiến dây dưa tới cuối cùng. Nhưng mà gã chẳng thể nghĩ tới ngày hôm nay không có người tiếp tục khiêu chiến Tần Dương, gã càng không nghĩ tới được trong tình huống như vậy mà Tần Dương còn chủ động khiêu chiến gã.
Trước mặt trăm ánh mắt đồng loạt nhìn sang tập trung trên gương mặt của Itou Shunsuke, Itou Shunsuke vô cùng xấu hổ xen lẫn nhục nhã.
Trước mắt bao nhiêu người tự nhận bản thân thua sao?
Nhưng nếu như Tần Dương coi đây là cái cớ yêu cầu thanh đao Mamoru Izumi Kanesada, như vậy bản thân gã phải phản ứng thế nào?
Dù sao chuyện chính gã đã đáp ứng dùng thanh đao Mamoru Izumi Kanesada khiêu chiến Tần Dương đổi lấy thanh đao Waka Nagamitsu có rất nhiều người biết tới, nếu như gã thề thốt phủ nhận, như vậy chẳng phải càng mất mặt hơn sao?
Itou Shunsuke lúng túng được mấy giây, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cách diễn đạt:
- Hai ngày trước tôi và sư huynh đối luyện chuẩn bị thi đấu với anh bất cẩn lạc khí, thực lực của tôi tạm thời nhiều nhất chỉ có thể phát huy sáu, bảy thành, tạm thời không thể thi đấu với anh, đợi sau khi tôi dưỡng thương xong lại đến thi đấu với anh!
Tần Dương mở to hai mắt, vẻ mặt biểu lộ sự bất ngờ:
- Đối luyện bị thương? Trùng hợp như vậy sao? Chúng ta phải thi đấu rồi, anh nói anh bị thương, như vậy có phải là lấy cớ không, chẳng lẽ anh sợ thua bởi tôi, sợ thua mất thanh đao Mamoru Izumi Kanesada, cho nên mới nói như vậy?
Ánh mắt của tất cả những người vây xem ở đây nhìn Itou Shunsuke cũng thay đổi, trở nên có thâm ý.
Không có ai là kẻ ngốc, đương nhiên không có ai tin tưởng lý do thoái thác này của Itou Shunsuke. Tất cả mọi người đều hiểu được Itou Shunsuke bị Tần Dương đột ngột điểm tên không dám chấp nhận mới tùy tiện lấy cớ tránh chiến đấu.
Nhị Đao đường?
Itou Shunsuke?
Ha ha!
Itou Shunsuke bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng vừa xấu hổ vừa vô cùng giận dữ:
- Anh không cần nói mò, tôi xác thực bị thương, tôi sẽ chủ động tới tìm anh!
Tần Dương cười ha ha:
- Không cần phiền toái như vậy, có lẽ anh hoàn toàn không biết, tôi là một cao thủ y thuật đấy, anh có bị thương hay không bị thương tôi có thể giúp chẩn đoán, trị liệu, làm đối thủ khiêu chiến, tôi sẽ không thu phí chẩn bệnh đâu...
Itou Shunsuke thiếu chút nữa đã phun một ngụm máu. Mẹ nó, có còn cho người ta con đường sống không đây?
Ai cũng biết đây là một cái cớ, vì sao anh cứ nhất định phải vạch trần kia chứ?
Tôi cũng không muốn mất mặt mà nói mình bị thương, anh còn nói anh là bác sĩ, có thể trị liệu cho tôi?
Itou Shunsuke tái mặt, gã đương nhiên không dám cho Tần Dương chẩn bệnh, chỉ hừ lạnh một tiếng:
- Không nhọc anh hao tâm tổn trí!
Tần Dương bĩu môi:
- Tôi tốt bụng thôi, vì sao anh không chấp nhận được chứ, trên đời này bác sĩ có y thuật cao minh hơn tôi cũng không có nhiều đâu.
Itou Shunsuke cắn răng nói:
- Anh vẫn nên tiếp tục thi đấu lôi đài của anh đi, đợi sau khi thân thể của tôi hồi phục rồi sẽ tới tìm anh!
Tần Dương nhìn Itou Shunsuke không nói điều khác nữa, chỉ khẳng định bản thân bị thương, biết gã này sợ đã quyết tâm, cho dù hắn có khích tướng gã thì cũng không có bất cứ tác dụng gì nữa rồi.
Gã này chủ yếu vẫn sợ thua mất thanh đao Mamoru Izumi Kanesada.
Nếu đối phương nửa đường đã lùi bước, còn tìm ra một lý do nát như vậy làm cái cớ, đương nhiên Tần Dương cũng không thể ép buộc được, dù sao lúc trước chỉ đặt qua loa sự kiện khiêu chiến này, cũng không quyết định thời gian cụ thể hoặc sự việc khác, điều này cũng cho Itou Shunsuke lấy cớ kéo dài vô hạn.
Tần Dương khẽ thở dài, ánh mắt nhìn tới gương mặt của Itou Shunsuke, giống như ngập tràn nghi hoặc hỏi:
- Nhận thua một cái thật sự khó khăn như vậy sao?