Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1380 - Chương 1391: Làm Người Đừng Quá Tham Lam

Chương 1391: Làm người đừng quá tham lam
 

Nhận thua một cái thật sự khó khăn như vậy sao?

Tần Dương vừa nói ra những lời này, sắc mặt của những người ở đây lập tức đều trở nên có chút cổ quái, ánh mắt nhìn Tần Dương biểu lộ sự tức giận.

Cái tên không có chừng mực này!

Chớ kiêu ngạo như vậy chứ!

Quá đáng rồi đấy!

Ai cũng biết Itou Shunsuke không phải đối thủ của hắn, tìm lý do thoái thác, hắn nhất định phải trực tiếp dùng một đao chọc vào tim người ta, không phải vì thanh đao Mamoru Izumi Kanesada kia sao?

Hắn cũng đã thắng được mấy trăm món văn vật rồi, đừng tham lam như vậy chứ?

Sắc mặt của Itou Shunsuke đỏ lên như gan heo, vô cùng khó coi, nhưng gã lại hết cách phản bác lại. Đành chịu thôi, ai bảo gã xác thực không đánh lại được, xác thực lấy cớ chơi xấu kia chứ.

Itou Shunsuke cảm thấy nếu bản thân còn nói thêm gì nữa e rằng sẽ phải thổ huyết ngay tại chỗ, nên mặt lạnh xoay người rời đi.

Tần Dương nhìn thấy Itou Shunsuke xoay người rời đi, giơ tay lên vẫy vẫy:

- Haiz, Itou, Itou... Sao đã đi rồi vậy, anh cũng phải định ra một cái kỳ hạn chứ, thương thế của anh bao giờ mới bình phục, chúng ta định trước thời gian đi...

Itou Shunsuke vấp chân một cái, cả người lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, bước chân càng nhanh hơn.

Tần Dương nhìn theo bóng lưng của Itou Shunsuke nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ, quay đầu nhìn mọi người, thở dài nói:

- Con người hiện nay sao đều không có tinh thần định ước vậy?

Trong đám người vây xem vang lên âm thanh cắn răng, dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Tần Dương.

Cái tên này rõ ràng được tiện nghi còn khoe mẽ mà.

Nói chuyện thật khó nghe!

Tần Dương cũng chẳng quan tâm suy nghĩ của những kẻ đang vây xem kia, ánh mắt của hắn đã nhìn sang gương mặt của Akechi Sohide.

- Akechi Sohide, lúc trước chúng ta đã từng ước định cuộc đấu hai năm, lần này anh rời núi là vì muốn sớm hoàn thành cuộc hẹn đấu này, ngày hôm nay nếu không có người, Itou Shunsuke xếp thứ hai cũng đã bị thương rút lui rồi, vậy anh có nguyện ý tới đấu không?

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, sau đó bổ sung:

- Ngày hôm nay dù sao cũng không có người khiêu chiến, rảnh rỗi không có việc gì làm, chúng ta đánh một trận đi, vì ước định lúc trước của chúng ta, cho nên anh không cần đặt bất cứ loại tiền cược nào, tiền đặt cược chính là chuỗi thiền châu trong tay tôi...

Khi thấy Tần Dương khiêu chiến Itou Shunsuke, Akechi Sohide đã có dự cảm, ngày hôm nay Tần Dương sẽ nhắm cuộc hẹn đấu khiêu chiến chính hắn ta. Vẻ mặt của Akechi Sohide bình tĩnh, cũng không có vẻ gì là bất ngờ cả.

Akechi Sohide chắp tay trước ngực, khom người hướng về phía Tần Dương:

- Anh đã chiến liên tiếp mấy trận, hiện giờ tôi và anh chiến đấu với nhau, thắng không vinh quang, thua càng mất mặt, hơn nữa bình tĩnh mà suy xét thì thực lực của anh mạnh hơn tôi, bây giờ tôi không phải là đối thủ của anh, cho nên trận này không cần đánh, thiền châu vẫn gửi lại chỗ của anh như cũ, đợi tới ngày nào đó tôi cảm thấy có thực lực khiêu chiến được anh thì tôi sẽ lại tìm tới anh!

Tần Dương hơi sững sờ, Itou Shunsuke vứt bỏ chiến đấu nằm trong dự liệu của hắn, nhưng hắn không ngờ Akechi Sohide cũng nhận thua được một cách sảng khoái như vậy.

Mặc dù trong lời Akechi Sohide nói vẫn có chút vấn đề, lúc trước trận chiến khế ước ước định giữa hai người Miêu Kiếm Cung và Eisa là trận chiến hai năm sau để quyết định quyền sở hữu chuỗi thiền châu thuộc về ai, hiện giờ Akechi Sohide nhận thua, quyền sở hữu chuỗi thiền châu này theo lý mà nói vĩnh viễn thuộc về Tần Dương, nhưng trong lời nói của Akechi Sohide lại thành ngày khác còn muốn tới khiêu chiến tranh đoạt.

Đương nhiên Tần Dương hiểu được Akechi Sohide có mục đích gì, mỉm cười nói:

- Tiên sinh Akechi Sohide là đệ tử của đại sư Eisa, chiêu đó chơi thật không đẹp nha. Lúc trước chúng ta đã ước hẹn đặt cược cuộc đấu hai năm quyền sở hữu chuỗi thiền châu vĩnh viễn, anh đã nhận thua rồi, như vậy chuỗi thiền châu đương nhiên vĩnh viễn thuộc về tôi, tại sao lại nói ngày khác sẽ tới?

Sắc mặt của Akechi Sohide hơi thay đổi. Hắn ta vốn thản nhiên nhận thua, còn nói lời quang minh chính đại như vậy chính là muốn chặn miệng của Tần Dương, khiến Tần Dương phải đáp ứng chuyện này trước mặt đám đông, nhưng ai biết được Tần Dương căn bản không chịu ăn thiệt như vậy.

Tần Dương không chỉ sảng khoái nói rõ ra chi tiết vụ đánh cược, còn chỉ ra hắn ta là đệ tử của Eisa, điều này khiến hắn ta rơi vào tình huống khó xử.

Eisa rất có danh vọng ở Nhật Bản, làm đệ tử của Eisa, nếu như hắn ta chơi xấu thì chẳng khác gì bôi tro trát trấu lên mặt của Eisa.

Akechi Sohide hơi do dự một chút, hắn ta có nên dứt khoát tiếp nhận lời khiêu chiến của Tần Dương, đánh với hắn một trận hay không?

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu của Akechi Sohide, sau đó rất nhanh bị bác bỏ, bởi vì Tần Dương thể hiện ra sức chiến đấu thật sự quá mạnh mẽ, hắn ta vốn dĩ không phải đối thủ của Tần Dương, đánh một trận với Tần Dương không chỉ phải thua, hơn nữa còn thất bại vô cùng thảm hại, không còn chút thể diện nào.

Trong đầu Akechi Sohide nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ, chắp tay trước ngực thi lễ một lần nữa:

- Anh đã nói như vậy, vậy thì được, tôi nhận thua, chuỗi thiền châu từ giờ trở đi chính là của anh, chỉ có điều thiền châu chính là vật yêu mến của sư phụ tôi, tôi vẫn hi vọng có một ngày có thể lấy lại, hi vọng ngày sau tôi khiêu chiến các hạ thì các hạ đừng từ chối, đương nhiên tôi sẽ lấy ra vật tương ứng làm tiền đặt cược.

Akechi Sohide thoải mái nhận thua như vậy lập tức chặn lại những lời mà Tần Dương chưa nói.

Tên này ngược lại rất láu cá.

Hiện giờ biết rõ đánh không lại liền sảng khoái nhận thua, ngược lại khiến người ta có cảm giác quang minh lỗi lạc, lại lấy lùi làm tiến chờ đợi cơ hội khác, lấy cớ khiêu chiến lần sau, khiến hắn đến lúc đó không thể không tiếp nhận.

Đặt tiền đặt cược khác?

Đối với người có thân phận như Eisa như vậy không phải dễ dàng sao?

Nếu nói thiền châu đặc biệt, đối với người bình thường mà nói thật sự không đặc biệt tới như vậy, nhưng đối với một số đám người đặc biệt mà nói thì chuỗi thiền châu này vô cùng quan trọng.

Tần Dương tu hành đồng thuật, có yêu cầu rất cao đối với tinh thần lực, mà chuỗi thiền châu này đối với hắn mà nói vô cùng hữu dụng, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không trả chuỗi thiền châu này lại cho Akechi Sohide.

Hơn nữa, dựa vào bản lĩnh mà thắng, tại sao phải trả?

Còn về cá cược, có thể!

Chỉ cần anh lấy ra được khoản đặt cược ngang bằng với của tôi, tôi sẽ đánh cược với anh, thực lực của anh tăng cao, chẳng lẽ tôi chỉ dậm chân tại chỗ thôi sao?

Như vậy chẳng phải vừa vặn chính là một sự kích thích hay sao?

Tần Dương sảng khoái trả lời:

- Được, chỉ cần anh lấy ra được khoản đặt cược ngang bằng, tôi chấp nhận lời khiêu chiến của anh bất cứ lúc nào!

Akechi Sohide chắp tay thi lễ trước ngực, cũng không nói thêm nhiều nữa, xoay người nhẹ nhàng lướt đi.

Mặc dù cùng là nhận thua, nhưng biểu hiện của Akechi Sohide và Itou Shunsuke khác nhau một trời một vực. Mặc dù Akechi Sohide lúc trước dường như cũng chơi xấu, nhưng sau khi bị Tần Dương vạch trần cũng đã nhận thua quang minh lỗi lạc.

Tần Dương liên tiếp giải quyết xong hai đối thủ khiêu chiến, mặc dù tâm trạng có chút sung sướng, nhưng cũng có phần tiếc hận.

Thanh đao Mamoru Izumi Kanesada đấy!

Cứ bay mất như vậy!

Tần Dương trở về bên cạnh đám người Dương Hạo Nhiên, giang tay ra nói:

- Xem ra rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi, hẳn không có ai khiêu chiến nữa.

Dương Hạo Nhiên mỉm cười nói:

- Như vậy không phải đúng lúc sao, đúng lúc nghỉ ngơi, xem như mục đích đã hoàn thành viên mãn rồi.

Tần Dương hơi tiếc nuối nói:

- Sớm biết như vậy thì trước đó đã đánh một trận với Itou Shunsuke rồi, thanh đao Mamoru Izumi Kanesada kia không giành được, có hơi lỗ rồi...

Dương Hạo Nhiên liếc nhìn dáng vẻ tiếc hận của Tần Dương, không kiềm chế được bật cười:

- Làm người không nên quá tham lam!
Bình Luận (0)
Comment