Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1381 - Chương 1392: Một Trận Bi Thương Vô Duyên Vô Cớ!

Chương 1392: Một trận bi thương vô duyên vô cớ!
 

- Ngày hôm nay đã không có ai nguyện ý đánh với tôi nữa, cho nên ngày hôm nay không có thu hoạch, chắc hẳn mọi người rất thất vọng rồi nhỉ?

Tần Dương đăng một bài weibo ngắn gọn, bài đăng nhìn như "không có thu hoạch" lại khiến weibo trong nháy mắt bạo nổ, người hâm mộ nhiệt tình không ngờ vượt xa bất cứ lần nào trước đó.

- Than ôi! Quần hùng thúc thủ, trường kiếm không lợi, bất diệc bi phu!

- Bi thương một trận vô duyên vô cớ!

- Tần đại thần lần này thật sự quá bưu hãn rồi, tranh quang cho quốc gia, như vậy có thể nói là tranh quang cho quốc gia lợi hại hơn nhiều so với buổi diễn đêm nào đó rồi, tấm gương mẫu mực cho chúng ta đấy!

- Quét ngang Nhật Bản, ai dám tranh phong!

- Chưa từng bội phục ai, nhưng thật sự bội phục Tần Dương! Bội phục, thật lòng bội phục!

Cuộc thi đấu lôi đài này mặc dù dưới sự khống chế của bên phía Thanh Mộc lưu, nhưng nội dung so tài và quá trình cụ thể tự nhiên có lan truyền ra ngoài. Mạng internet tương thông, người Hoa ở Nhật Bản đương nhiên lan truyền những tin tức này về Trung Quốc rồi.

Nhiều ngày lan truyền qua đi, tất cả những người dùng weibo cùng với rất nhiều người vốn dĩ không chơi weibo, bao gồm cả những người sẽ biết và không biết đều đã biết cả rồi.

Tất cả mọi người biết Tần Dương đang hoàn thành một nhiệm vụ không thể hoàn thành, đó chính là dựa vào sức mạnh của một người quét ngang cao thủ cảnh giới Thiên Nhân cả Nhật Bản, nói cách khác thì đó chính là đánh khắp cả Thiên Nhân không có đối thủ.

Dùng sức mạnh của một người đối kháng với cả một quốc gia.

Tất cả mọi người đều tự hào mà ủng hộ Tần Dương, cổ vũ cho Tần Dương.

Từng ngày thắng liên tiếp, những tin tức về lôi đài thi đấu lan truyền thông qua các phương diện truyền thông, xã hội từng giờ từng ngày, tất cả mọi người nhìn thấy được những mẩu tin tức vụn vặt, tâm trạng ngoại trừ ngày càng kích động ra thì cũng càng cảm nhận được những cái giá Tần Dương phải trả âm thầm.

Tần Dương bị thương rồi.

Tần Dương thổ huyết rồi.

Tần Dương suy yếu, xuống lôi đài cũng cần phải có người đỡ xuống.

Mọi người có thể tưởng tượng ra trong cuộc thi đấu kia một mình Tần Dương phải chiến đấu vất vả như thế nào, phải gian nan như thế nào. Mà điều khiến mọi người cảm khái nhất chính là Tần Dương không hề nói tới điều này một chút nào với mọi người từ trước tới nay.

Hắn không nhắc tới chuyện xảy ra trên lôi đài, không nói tới chiến đấu luân phiên, không nói tới việc bản thân bị thương, hàng ngày hắn chỉ vui vẻ nói cho mọi người biết ngày hôm nay hắn đã thắng được bao nhiêu món văn vật vốn thuộc về Trung Quốc về.

Bao nhiêu người đau lòng vì điều đó?

Trong số những bình luận trên weibo, được ghim cao nhất chính là lời cảm thán thổn thức thiên hạ của Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại Vô Địch Thiên Hạ Nhất Trong Võ Hiệp Kim Dung, ghim cao thứ hai chính là câu "Một trận bi thương vô duyên vô cớ" kia, bên dưới câu nói này có vô số lời đáp lại.

- Cùng bi thương + 1!

- Cùng bi thương + 2!

- Cùng bi thương + 3, theo phía sau!

Chỉ một câu nói rất đơn giản lại khiến trái tim con người ta vô cùng đồng cảm, vì mọi người chỉ cần dùng tâm suy nghĩ một chút là sẽ có cùng một cảm giác đau lòng như vậy.

Đau lòng cho một mình Tần Dương chiến đấu, đau lòng Tần Dương bị thương, đau lòng Tần Dương chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu!

Một người như vậy làm sao có thể không khiến người khác cảm thấy đau lòng kia chứ?

Mặc dù ngày thứ sáu không có bất kỳ người khiêu chiến nào, nhưng Tần Dương vẫn tuân thủ lời hứa của mình, kiên trì mở lôi đài tới ngày thứ bảy.

Tần Dương nghỉ ngơi đầy đủ một ngày, tinh thần một lần nữa trở nên vô cùng phấn chấn, so với ngày hôm qua, Tần Dương càng ngập tràn tin tưởng có thể đón nhận bất cứ người khiêu chiến nào tới.

Điều khiến Tần Dương cảm thấy có chút kỳ lạ chính là khi bọn họ đến sân của Thanh Mộc lưu lại phát hiện cả khoảng sân bãi rộng rãi của Thanh Mộc lưu chỉ có lẻ loi khoảng hai mươi, ba mươi người đang đứng mà thôi.

Thật lúng túng!

Tần Dương sờ lên mũi, cũng không lên lôi đài ngồi nhắm mắt thư giãn nữa, chỉ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh khu vực khiêu chiến mà thôi.

- Trông có vẻ ngày hôm nay lại phải ngồi cả ngày rồi.

Tần Dương lẩm bẩm, làu bàu một ngày, chuyển ánh mắt nhìn thấy Ueno Tokie đứng một bên cách đó không xa:

- Tiên sinh Ueno, ngày hôm nay cũng không có người khiêu chiến sao?

Ueno Tokie nhếch khóe miệng, nếu như không phải vì đây là địa bàn của Thanh Mộc lưu, gã là chủ của nơi này, thì gã căn bản cũng không muốn xuất hiện ở đây đâu.

- Tạm thời không có, Tần tiên sinh cậu đến cả cao thủ Siêu Phàm cũng có thể đánh bại được, trong cảnh giới Thiên Nhân còn ai sẽ là đối thủ của cậu nữa chứ?

Tần Dương chớp mắt nói:

- Vị kia hoàng cung thì sao, không phải đã ra tay một lần rồi sao, thất bại rồi là sẽ không khiêu chiến lần nữa sao?

Gương mặt của Ueno Tokie không thể hiện cảm xúc gì, trả lời:

- Không có hiệu suất khiêu chiến thắng thì đó là tự tìm cái chết, nếu như Tần tiên sinh thích có người tới khiêu chiến thì không ngại xóa bỏ quy tắc dồn đặt cược kia đi, ta nghĩ sẽ có rất nhiều người nguyện ý tới đánh với Tần tiên sinh đấy!

Tần Dương nhếch môi cười, rất thản nhiên trả lời:

- Tôi đây không phải muốn thắng thêm nhiều món văn vật về sao, không có văn vật thì liều mạng làm gì, không phải tự làm mất mặt mình sao, chi bằng tìm một bãi biển nằm phơi nắng xem mỹ nữ thoải mái còn hơn.

Tên này thật đáng ghét!

Ueno Tokie quay đầu đi, không phản ứng lại lời của Tần Dương, tỏ vẻ cậu nói gì ta cũng đều không nghe thấy.

Tần Dương cười khà khà, quay đầu nhìn về phía Dương Hạo Nhiên:

- Lão Dương, xem ra phải kết thúc như vậy rồi đây.

Dương Hạo Nhiên tựa người lên ghế, bưng một chén nước trà, uống từ tốn.

- Thắng lợi trở về, rất tốt.

Chu Siêu đứng bên cạnh khen ngợi thật lòng:

- Tần Dương cậu lần này quả thật đã làm vẻ vang mặt mũi của quốc gia rồi. Mấy ngày nay dư luận trong nước đều đã bùng nổ, tôi chắc hẳn sau khi cậu trở về đi tới đâu cũng được người ta đối đãi như anh hùng đấy.

Tần Dương cười ha hả nói:

- Đừng như vậy, như vậy sẽ khiến người ta không được tự nhiên đâu.

Yamaguchi Rika ngồi bên cạnh nhìn đám người Tần Dương cười cười nói nói, tâm trạng có chút phức tạp. Hắn vậy mà thực sự làm được rồi!

- Tần Dương, tiếp theo đây anh dự định sẽ làm gì?

Tần Dương sảng khoái trả lời:

- Cuối tháng tôi còn phải tham gia tranh tài dương cầm Chopin quốc tế cử hành ở Ba Lan, thời gian không nhiều lắm, chắc hẳn tiếp theo đây chính là hoàn thành cuộc so tài y thuật với ngài Ishida Makoto, tiếp sau đó phải trở về nước rồi, nếu không chưa chắc đã kịp chạy tới Ba Lan...

Yamaguchi Rika thở dài một hơi, tên này cuối cùng phải đi rồi.

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, mỉm cười nói:

- Trong khoảng thời gian này đã thêm phiền toái cho cục điều tra đặc biệt các cô rồi, chẳng qua chúng tôi cũng giúp các cô bắt được đám vô lại làm xằng làm bậy Huyết Ma kia, coi như là có đi có lại, sau chuyện ngày hôm nay sẽ không làm phiền cô phải đi cùng với tôi nữa rồi!

Yamaguchi Rika hơi sững sờ, bỗng nhiên nghiêm mặt nói:

- Không phiền, đó là công việc của tôi, vì anh đã làm những chuyện như vậy nên chắc hẳn có rất nhiều người vô cùng khó chịu đối với anh, có lẽ sẽ có kẻ ra tay với anh, cho nên trước khi anh rời khỏi Nhật Bản, tôi sẽ luôn luôn đứng bên cạnh anh, bảo vệ an toàn cho anh.

Tần Dương khẽ mỉm cười:

- Tiểu thư Yamaguchi, có lão Dương ở đây, sự an toàn của tôi nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu.

Trên gương mặt của Yamaguchi Rika thể hiện thần sắc khó xử. Từ sau đêm hôm đó, Ono Akita đã rời đi, bởi vì Tần Dương thật ra căn bản cũng không cần bọn họ bảo vệ. Đêm đó nếu không nhờ có Dương Hạo Nhiên thì hai người bọn họ đều phải chết rồi, sở dĩ Yamaguchi Rika ở lại đương nhiên không phải là bảo vệ gì đó mà ngoài miệng nói, mà thực tế chính là giám sát.

Tần Dương đã gây sự đủ rồi, hiện giờ bên cạnh hắn còn có thêm một cường giả Chí Tôn, như vậy còn gì nữa?

Tần Dương với cảnh giới Tiểu Thành đã có thể ám sát cao thủ Siêu Phàm, Tần Dương với cảnh giới Đại Thành có thể tổ chức lôi đài thi đấu khiêu chiến cảnh giới Thiên Nhân cả Nhật Bản, có thêm một cường giả Chí Tôn bên cạnh, nếu thật sự muốn gây chuyện thì còn không phải thay đổi hoàn toàn hay sao?

Người như vậy cục điều tra đặc biệt có thể không khẩn trương sao? Không thể giám sát theo sát bên cạnh hay sao?
Bình Luận (0)
Comment