Chương 1407: Nhìn nhầm rồi!
Không dễ gì mới tạm biệt được đám khán giả nhiệt tình, đám người Tần Dương bước lên đường về.
Toàn bộ hành trình Yamaguchi Rika yên lặng đi theo, không nói một lời nào, chẳng qua trong ánh mắt cô nhìn theo hướng Tần Dương đã theo bản năng có nhiều hơn mấy phần khâm phục.
Bất kể hắn là người nước nào, hắn là một người đàn ông có bản lĩnh.
Có người có bản lĩnh dễ dàng được người khác tôn trọng, người đàn ông có bản lĩnh càng có mị lực hơn.
- Tần Dương, hội giao lưu y thuật đã kết thúc, tiếp theo đây anh chuẩn bị đi đâu?
Tần Dương chớp mắt, mỉm cười nói:
- Chắc hẳn hơi nghỉ ngơi một, hai ngày, đi dạo khắp nơi, sau đó sẽ rời khỏi Nhật Bản thôi. Tôi nay tôi mời cô ăn cơm, xem như cảm ơn cô đã bảo vệ và chiếu cố chúng tôi nhiều ngày qua...
Yamaguchi Rika nhìn thẳng gương mặt của Tần Dương:
- Vội đuổi tôi đi như vậy rồi sao?
Tần Dương nhếch môi cười nói:
- Sao có thể chứ, tiểu thư Yamaguchi, tôi là thật lòng đấy, qua lôi đài thi đấu và hội so tài y thuật, tôi chắc chắn không biết có bao nhiêu người nhìn tôi không vừa mắt đấy. Có tiểu thư Yamaguchi ở bên cạnh tôi cũng thật sự giúp tôi giảm bớt đi không ít chuyện đấy.
Yamaguchi Rika trợn trắng mắt liếc Tần Dương:
- Nếu như anh thật sự cảm ơn tôi, vậy thì an phận đừng gây chuyện, bình an rời đi, như vậy tôi đã cám ơn trời đất rồi.
Tần Dương bĩu môi nói:
- Tiểu thư Yamaguchi, lời này của cô thật quá đả thương người rồi, từ khi tôi đến Nhật Bản thì cô vẫn luôn ở bên cạnh tôi, cô xem những chuyện này là tôi chủ động đi gây chuyện sao, tôi rất an phận thủ thường đấy.
Yamaguchi Rika hừ một tiếng, không phản ứng lại Tần Dương.
Tần Dương cười nói:
- Haiz, đừng quan tâm người khác mà, nói thật đấy, buổi tối tôi mời cô ăn bữa cơm.
Yamaguchi Rika nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Trước đó không phải Ishida Makoto đã mời anh ăn tiệc tối đó sao, không phải anh nói cần phải đi về nghỉ ngơi sao?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Có cái gì ăn cùng với ông ta, không có ý nghĩa, hơn nữa tôi ở lại thì người ta cũng rất mất mặt, còn phải gượng cười cho qua chuyện, không tự nhiên biết bao nhiêu.
Yamaguchi Rika biết rõ với lập trường và thân phận của bản thân thì không nên cười, nhưng khóe miệng của cô vẫn không kiềm chế được mà nhếch lên vài phần.
- Là đi cùng mọi người sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, mọi người đã vất vả lâu như vậy rồi, cùng ăn bữa ngon ăn mừng một chút thôi.
Yamaguchi Rika gật đầu:
- Được!
Thật ra Tần Dương cố tình mời Yamaguchi Rika rời đi, nhưng có lẽ Yamaguchi Rika đã được lệnh của cấp trên, có lẽ sợ Tần Dương lại gây sự, quả nhiên đích thực là luôn đi theo không rời, điều này khiến cho Tần Dương có hơi đau đầu.
Hắn còn có một việc muốn làm đấy.
Shin Kikugawa!
Shin Kikugawa tỉnh lại cũng đại biểu ân oán giữa gã và Tư Đồ Hương sẽ còn tiếp tục, nếu như không thể giải quyết được chuyện này, Tần Dương căn bản cũng không thể an tâm rời khỏi Nhật Bản được.
Nếu như Ejuku Kikukawa đúng như hắn nói là ông trùm giấu mặt của tổ chức sát thủ Ám Ảnh, như vậy khoảng thời gian sau này chỉ sợ đừng hòng an bình. Gã có tiền, có thể tuyên bố nhiệm vụ không hạn chế, sai khiến những tay sát thủ kia đối phó Tần Dương, những tay sát thủ kia vì để hoàn thành nhiệm vụ thì có thể sẽ dùng bất cứ phương thức hèn hạ vô sỉ nào, như nổ bom, hạ độc, con tin...
Nhất định phải chấm dứt chuyện này.
Nhưng Yamaguchi Rika vẫn luôn đi theo hắn, như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Tần Dương nghĩ tới nghĩ lui, việc này e rằng cũng chỉ có làm phiền Dương Hạo Nhiên một lần mà thôi.
Nhân lúc Dương Hạo Nhiên đi tới nhà vệ sinh, Tần Dương cũng đi theo sau, sóng vai cùng đi ra ngoài với Dương Hạo Nhiên.
- Lão Dương, con có chuyện muốn nhờ người hỗ trợ...
Dương Hạo Nhiên mỉm cười nói:
- Con nói đi.
Tần Dương đến gần hơn, thấp giọng nói:
- Xử lý mấy người!
Dương Hạo Nhiên nhíu mày:
- Xử lý?
Tần Dương không hề giấu diếm, gật đầu nói:
- Biến mất mãi mãi.
Dương Hạo Nhiên dừng bước, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Vì sao?
Tần Dương thấp giọng nói:
- Thứ nhất, bọn họ đang chết, thứ hai, bọn họ không chết thì có thể là chính con chết, hoặc là người bên cạnh con chết...
Dương Hạo Nhiên bỗng nhiên mở miệng nói:
- Cái tên ngốc được điều trị ngày hôm nay?
Tần Dương kinh ngạc nhìn Dương Hạo Nhiên, hắn không ngờ Dương Hạo Nhiên lại có thể trực tiếp đoán ra được:
- Sao người đoán được?
Dương Hạo Nhiên thản nhiên cười nói:
- Tất cả đều thật trùng hợp, nhất là sau khi gã đó tỉnh lại, tất cả những câu hỏi và chỉ dẫn của tay Ejuku Kikukawa kia nếu đều nhắm tới con, vậy thì đương nhiên ta cho rằng bọn họ cũng đều phải nhắm tới con, tên ngốc kia là do con đã ra tay phải không?
Tần Dương bội phục nhìn Dương Hạo Nhiên:
- Người ta thường nói gừng càng già càng cay, lão Dương người thật lợi hại... Đúng vậy, tình huống là như thế này...
Tần Dương dùng câu chữ ngắn gọn nhất kể lại một lần tiền căn hậu quả, sau đó chốt một câu:
- Con nghi ngờ Ejuku Kikukawa chính là ông trùm giấu mặt của tổ chức Ám Ảnh. Con vốn dĩ chuẩn bị tự ra tay giải quyết chuyện này, nhưng Yamaguchi Rika vẫn luôn đi sát bên cạnh nhìn chằm chằm con, con không thể thoát ra để đi làm chuyện này được...
Dương Hạo Nhiên cười nói:
- Như vậy không phải đơn giản sao, khiến Yamaguchi Rika ngoan ngoãn ngủ đi không phải được rồi sao?
Hai mắt Tần Dương sáng lên:
- Yamaguchi Rika có thực lực Thiên Nhân, con hết cách rồi, nếu như lão Dương người có biện pháp khiến cô ấy bất tri bất giác ngủ tới hừng sáng thì chuyện này con sẽ tự đi làm...
Dương Hạo Nhiên lắc đầu nói:
- Ta đi với con, con không phải đối thủ của gã Ejuku Kikukawa kia đâu.
Tần Dương lập tức cả kinh:
- Thực lực của Ejuku Kikukawa rất mạnh sao?
Dương Hạo Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, con chắc chắn không tiếp được một chiêu của gã đâu.
Tần Dương lập tức ngượng ngùng. Lúc trước hắn đã từng quan sát Ejuku Kikukawa, nhưng cũng không nhìn ra đối phương là người tu hành, có thể thấy được đối phương che dấu rất sâu, nếu như hắn không hiểu rõ đã tới tận cửa thì e rằng người chết sẽ là hắn, hơn nữa còn là chính hắn đưa tới cửa.
- Được, vậy phải làm phiền người rồi!
Dương Hạo Nhiên mỉm cười nói:
- Chỉ chiếu theo những việc mà con đã làm mấy ngày nay, cho dù ta không quen biết con, thì ta cũng phải giơ tay quản việc này, đâu thể để những gã sát thủ trong tối kia làm hại tới con được... Như vậy đi, con sắp xếp tất cả công việc, ta đi với con một chuyến, làm vệ sĩ cho con một lần, con gắng làm chuyện mà con muốn làm, muốn đối phó với ai thì giao cho ta!
Trong lòng Tần Dương cảm thấy xấu hổ, thật tai hại, sao lại có cảm giác của mỹ nữ cải trắng thế này?
- Cảm ơn người, lão Dương, nếu không có người, sợ rằng lần này con phải ăn thiệt lớn rồi, con không nhìn ra được tên kia hóa ra lại là một cường giả.
Dương Hạo Nhiên vỗ bả vai Tần Dương:
- Không cần lo lắng, sở dĩ sát thủ đáng sợ là vì vô tung vô ảnh, không ai biết được bọn họ là ai, nhưng nếu biết được kẻ địch là ai rồi, vậy thì đều là chuyện nhỏ, chỉ cần bọn họ thật sự là những kẻ đáng chết, vậy thì giết là được rồi!
Tần Dương gật đầu:
- Được, nếu đã làm thì phải làm dứt khoát, xem có thể lấy được tư liệu về Ám Ảnh từ chỗ Ejuku Kikukawa hay không, phá hủy cả Ám Ảnh, coi như làm một chuyện tốt đi!
Tần Dương lấy điện thoại di động ra bấm số của Tư Đồ Hương.
Tư Đồ Hương cầm di động rời khỏi gian phòng, lẳng lặng nghe Tần Dương phân phó qua điện thoại, sau đó dứt khoát trả lời:
- Được, giao cho tôi, tôi sẽ sắp xếp tất cả.