Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1397 - Chương 1408: Các Người Đây Là Muốn Chết!

Chương 1408: Các người đây là muốn chết!
 

Nửa đêm.

Mây đen lững lờ trôi qua, che đi vầng trăng sáng trên cao.

Ba bóng dáng giống như mị ảnh chui vào trong khu núi rừng đằng sau căn biệt thự. Ba bóng dáng giống như không có thực thể, nhanh chóng đi xuyên qua khu rừng.

Khoảng mười phút đồng hồ ngắn ngủi sau, ba người đã đi xuyên qua mấy cây số rừng núi, sau đó chui từ sau một khoảng rừng lớn ra, vị trí bên rìa rừng cây đã có một chiếc xe đỗ bên đường từ trước.

Tần Dương ngồi vào trong xe, lấy chìa khóa xe từ dưới đệm ghế ngồi ra, nổ máy, Dương Hạo Nhiên và Tư Đồ Hương thì ngồi hàng ghế phía sau, ẩn dấu thân mình.

Xe lái thẳng một đường tới khu biệt thự của Ejuku Kikukawa.

Khu biệt thự cao cấp của Ejuku Kikukawa nằm ở sườn núi, có vị trí rất tốt, xung quanh đều không có nhà nào khác. Đám người Tần Dương dừng xe trong bóng tối ở ven đường chân núi của khu biệt thự cao cấp, sau đó đều tự thay đổi trang bị toàn thân, đeo mặt nạ lên, sau đó mới tiến vào trong rừng cây, lén đi từ rừng cây tới khu nhà cao cấp.

Bảo vệ của khu nhà cao cấp vô cùng nghiêm ngặt, nhưng đây chẳng qua là nhắm tới người bình thường, những tay bảo vệ này trong mắt đám người Tần Dương quả thật chính là thùng rỗng kêu to.

Ngón tay của Dương Hạo Nhiên gảy nhẹ một cái, cả đám bảo vệ kia lập tức im hơi lặng tiếng ngã xuống đất. Cả ba người giống như một làn khói xanh nhanh chóng xông vào bên trong, không hề có bất cứ trở ngại nào.

Dương Hạo Nhiên cảm nhận bao phủ cả ngôi biệt thự, ở đâu có người hắn ta đều nhận thấy được rất rõ ràng. Được hắn ta dẫn dắt, cả ba đi thẳng tới tầng trên, đi tới cửa phòng của Ejuku Kikukawa.

Dương Hạo Nhiên bắn một chỉ trong hư không, vị trí khóa cửa liền biến thành một cái lỗ lớn, cánh cửa cũng mở ra từ đó.

Tần Dương đi vào trong nhà, đèn trong nhà cũng đồng thời sáng lên, Ejuku Kikukawa ngồi trên giường, ánh mắt sáng quắc nhìn ba người xâm nhập từ hướng cửa ra vào, trên gương mặt cũng không có quá nhiều thần sắc hốt hoảng.

Tần Dương nhìn thấy được thần thái kia của Ejuku Kikukawa, trong lòng thất kinh, xem ra Dương Hạo Nhiên quả nhiên đã nói đúng, tay Ejuku Kikukawa kia thật sự là một cao thủ, sợ rằng nhóm người bọn họ còn chưa đi tới cửa phòng thì gã cũng đã nhận ra, cũng khó trách hiện giờ gã lại có dáng vẻ không hề hoang mang và sợ hãi như vậy.

- Ba vị không mời mà tới, chắc hẳn có sự việc khẩn cấp, vì sao phải dấu đầu lộ đuôi chứ, chi bằng tháo mặt nạ xuống, chúng ta cùng ngồi nói chuyện?

Ánh mắt Ejuku Kikukawa đảo qua ba người, nhìn tới Tư Đồ Hương, trong ánh mắt thể hiện mấy phần trào phúng:

- Nếu tôi đoán không sai, vị này hẳn là tiểu thư Tư Đồ Hương nhỉ?

Tư Đồ Hương không có hành động, cũng không trả lời.

Ejuku Kikukawa bật cười, quay sang nhìn tới Tần Dương:

- Cậu là Tần Dương nhỉ, tôi thật sự không nghĩ tới lá gan của cậu lớn như vậy, dám cả gan trực tiếp xông vào trong nhà của tôi, các người muốn tới giết tôi sao?

Tần Dương trầm giọng nói:

- Ra tay!

Tần Dương không nói thừa lời một câu nào, nơi này không phải địa điểm có thể ở đâu, thời gian càng kéo dài càng dễ dàng xảy ra vấn đề, dù sao lần xâm nhập này hoàn toàn theo phương thức bạo lực, cũng không trải qua kế hoạch tỉ mỉ, cắt đứt phương pháp có tương quan với bên ngoài.

Dương Hạo Nhiên cất bước vọt tới hướng của Ejuku Kikukawa.

Ejuku Kikukawa đứng dậy, khí thế toàn thân đột ngột tăng vọt, vươn tay đánh một quyền về phía Dương Hạo Nhiên, cười khà khà nói:

- Các người đây là muốn chết nhỉ! Đây chính là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn xông... Hả?

Giọng nói của Ejuku Kikukawa đột ngột ngừng lại, trong ánh mắt lộ ra biểu tình vô cùng kinh hãi, bởi vì một quyền mà gã đánh ra bị Dương Hạo Nhiên trực tiếp bắt được. Nắm đấm ẩn chứa cương khí vô cùng mãnh liệt lại bị Dương Hạo Nhiên nhẹ nhàng bắt được!

Không có bất cứ phản ứng nào, một quyền này củ gã giống như đánh vào bông, hoặc như đánh vào trong không khí vậy.

Dương Hạo Nhiên đã vọt tới rất gần thân, bàn tay trực tiếp chụp tới người gã, mấy đạo nội khí dày đặc sắc bén xâm nhập vào trong cơ thể của gã, phong bế kinh mạch của gã.

Ánh mắt của Ejuku Kikukawa kinh hãi một cách khó hiểu, sợ hãi nhìn Dương Hạo Nhiên đứng trước mặt này, trong giọng nói là sự sợ hãi ngập tràn vẻ khó có thể tin được:

- Ông... là thực lực Chí Tôn? Ông... ông là ai?

Dương Hạo Nhiên cũng không lên tiếng, ném đi Ejuku Kikukawa đã biến thành không khác gì người bình thường, xoay người đi ra cửa.

Ejuku Kikukawa nhìn theo bóng lưng của Dương Hạo nhiên, sự nghi hoặc còn tồn tại trong lòng trước đó đã lập tức có được câu giải thích phù hợp.

Tại sao đám người Huyết Ma xông vào trong chỗ biệt thự của Tần Dương, thời gian giằng co, đánh nhau chỉ mất rất ngắn đã kết thúc rồi?

Chính bởi vì có người đàn ông này!

Cho tới bây giờ, gã đương nhiên đã nhận ra người này qua bóng lưng, hắn ta chính là lão già ngồi ở một bên giám định văn vật giúp cho mọi người kia.

Thật không ngờ hắn ta là cường giả Chí Tôn!

Trong lòng của Ejuku Kikukawa nháy mắt như rơi chìm vào đáy vực sâu. Bản thân gã đã nhìn nhầm rồi, trước đó gã chỉ cho là lão nhân này chỉ là một người bình thường, sau đó thấy được hắn ta ra tay một lần trên lôi đài, cho là hắn ta tối đa cũng chỉ là một người có thực lực ngang bằng gã, nhưng cho tới ngày hôm nay gã mới biết bản thân sai lầm trầm trọng tới mức nào.

Cường giả Chí Tôn!

Cả người của Ejuku Kikukawa đều cảm thấy lạnh lẽo. Gã biết bản thân gã ngày hôm nay sợ rằng xong đời rồi.

Khoảng hai, ba phút sau, Dương Hạo Nhiên xuất hiện trước cửa ra vào một lần nữa, trên hai tay của hắn ta đều xách theo một người.

Quản gia Hidenaka Takasaki và Shin Kikugawa.

Trong mắt cả hai đều không che dấu được sự hoảng sợ, bởi vì thực lực mà cả hai vẫn luôn kiêu ngạo lại không có một chút tác dụng nào trước mặt con người này. Trước mặt người này, bọn họ giống như đến cả đứa trẻ học đi cũng không bằng.

- Những kẻ khác đã bị ta đánh ngất rồi.

Tần Dương đi tới bên cạnh Shin Kikugawa, ngồi xổm xuống, không có bất cứ do dự gì đánh một chưởng tới vùng đan điền ở bụng của gã.

Cảm giác như quả hồng mềm bị bóp nát, Shin Kikugawa không thể nghi ngờ là kẻ yếu nhất trong số bọn họ, hơn nữa còn có thù hận trực tiếp với Tư Đồ Hương, đương nhiên Tần Dương phải ra tay với gã trước.

Đan điền vỡ nát, cảm giác đau đớn giống như bị đao cắt cùng với tâm lý biến thành người bình thường khiến thần trí của Shin Kikugawa trong nháy mắt sụp đổ.

- Để hai gã kia yên tĩnh chút.

Tần Dương ném lại một câu, sau đó trực tiếp xách Shin Kikugawa lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm vào hai mắt của gã:

- Nhìn tao!

Shin Kikugawa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đôi mắt tràn ngập sự hấp dẫn, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm kia giống như tảng băng đang không ngừng rơi xuống đáy sâu tận cùng, ngay giây tiếp theo hấp dẫn ánh mắt và thần trí của gã, ánh mắt của gã nhanh chóng trở nên bối rối.

- Ông trùm Ám Ảnh giấu mặt là ai?

Hai mắt của Shin Kikugawa trở nên si ngốc trả lời:

- Là cha của tôi, Ejuku Kikukawa.

- Ngày đó mày theo dõi Tư Đồ Hương là muốn làm gì?

Trên gương mặt của Shin Kikugawa thể hiện sự tà ác, chẳng qua hai mắt vẫn si ngốc, trông qua có chút kỳ dị.

- Tôi phải bắt được cô ta, dẫn cô ta trở về, nhốt lại, chà đạp, giày vò cô ta, tra tấn cô ta...

Tần Dương tiếp tục truy hỏi:

- Tất cả tư liệu về Ám Ảnh đang ở đâu?

- Tôi không biết, chỉ có cha của tôi mới biết được...

Tần Dương đứng dậy, ánh mắt đen láy thâm thúy, điều này khiến hắn trông qua có phần quỷ dị, thậm chí còn có mấy phần khí thế âm u dày đặc.

Dương Hạo Nhiên tò mò nhìn đôi mắt của Tần Dương, đây là tuyệt chiêu đồng thuật của Tam Nhãn Thần Quân nổi tiếng Trung Quốc đó sao?

Thằng nhóc này dường như cái gì cũng đều biết, quả thật là một kỳ tài đấy.

Hiện giờ mới hai mươi hai đã như vậy, đợi thêm một khoảng thời gian nữa tiền đồ sẽ rộng mở trước mắt.

Trước ánh mắt hoảng sợ và bất an của Ejuku Kikukawa, Tần Dương đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Ejuku Kikukawa:

- Tiên sinh Kikukawa, người đứng đầu Ám Ảnh, tôi nghĩ có lẽ ông sẽ không khiến tôi thất vọng đâu nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment