Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1398 - Chương 1409: Trực Giác Của Phụ Nữ

Chương 1409: Trực giác của phụ nữ
 

Rầm, rầm, rầm!

Tần Dương bị đánh thức bởi một loạt âm thanh đập cửa gấp gáp, vươn tay dụi mắt, liếc mắt nhìn đồng hồ trên đầu giường. Mới tám giờ sáng.

Tần Dương rời giường, đi tới kéo mở cửa phòng.

Yamaguchi Rika đứng trước cửa phòng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm gương mặt của Tần Dương, giống như trên gương mặt của Tần Dương nở ra một đóa hoa vậy.

Tần Dương vươn tay sờ mặt của mình, tỏ vẻ kỳ quái hỏi:

- Tiểu thư Yamaguchi, sớm như vậy có chuyện gì không... Trên mặt tôi có thứ gì đó sao?

Yamaguchi Rika trầm giọng nói:

- Cha con Ejuku Kikukawa chết rồi!

Động tác đang xoa mặt của Tần Dương lập tức ngừng lại, trên gương mặt thể hiện thần sắc kinh ngạc:

- Cô nói ai cơ?

- Cha con Ejuku Kikukawa, chính là gã ngu ngốc ngày hôm qua được ngài Ishida Makoto chữa trị khỏi cho ấy. Đêm hôm qua có người xâm nhập vào bên trong biệt thự của bọn họ, toàn bộ nhân viên bảo an đã bị đánh ngất, cha con bọn họ, tính cả quản gia Hidenaka Takasaki đều đã chết, bị một người đánh một chưởng vỡ tim mà chết...

Tần Dương há hốc miệng:

- Toàn bộ đều chết?

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, dường như tinh thần cuối cùng đã tỉnh lại sau khi thức dậy sáng sớm, nhíu mày nhìn chằm chằm Yamaguchi Rika:

- Haiz, tôi nói này tiểu thư Yamaguchi, ông ta chết thì cũng chết rồi, sáng sớm cô chạy tới đây ồn ào đánh thức giấc ngủ của tôi làm gì, tôi cũng không quen bọn họ, vả lại gã ngu ngốc đó cũng là do Ishida Makoto cứu, không phải tôi cứu...

Yamaguchi Rika cắn môi:

- Không có liên quan gì tới anh?

Tần Dương tức cười:

- Tôi nói này chị gái, cô làm người vẫn phải nói lý hiểu không. Ngày hôm qua chúng ta ăn cơm xong cùng trở về, cùng ngủ, từ đầu tới cuối chúng ta ở cùng nhau, có liên quan gì tới tôi chứ. Hơn nữa, chỉ là một bệnh nhân mà thôi, sao vậy, chẳng lẽ cũng vì Ishida Makoto trị hết bệnh của gã khiến tôi mất hết mặt mũi, tôi liền muốn giết cả nhà tên đó sao?

Yamaguchi Rika nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Tần Dương, trên gương mặt ngược lại có mấy phần ngượng ngùng, tỏ vẻ xin lỗi:

- Anh đừng nóng giận, tôi không phải chỉ hỏi một chút thôi sao, dù sao ngày hôm qua các người mới gặp mặt...

Tần Dương tức giận đáp lời:

- Ngày hôm qua số người mà gã đó gặp được cũng không ít, tên đó còn gặp mặt cô, sao cô không hoài nghi bản thân đi?

Yamaguchi Rika không phản bác lại được, chỉ biết xin lỗi:

- Tôi chỉ hỏi một chút thôi, không có chuyện gì khác nữa, anh tiếp tục đi ngủ đi, tôi không quấy rầy anh nữa.

Yamaguchi Rika xoay người định bước đi, Tần Dương bỗng gọi cô lại:

- Haiz, chờ đã.

Yamaguchi Rika quay đầu, nghi hoặc nhìn Tần Dương:

- Có chuyện gì nữa không?

Tần Dương tức giận nói:

- Cô bạo phát lực lớn như vậy chạy tới đánh thức tôi, nói cho tối biết người gặp mặt tôi ngày hôm qua bị giết cả nhà, cô còn hoài nghi tới tôi, cô cảm thấy tôi còn có thể đi ngủ được sao?

Yamaguchi Rika ngượng ngùng bật cười:

- Vậy ý anh là?

Tần Dương vươn tay vò tóc:

- Kể lại rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, bọn họ bị ai giết, các người chắc chắn đã điều tra qua rồi nhỉ, có kết quả gì không?

Yamaguchi Rika lắc đầu:

- Chỉ có thể xác định người xâm nhập là cao thủ tu hành, nếu không bọn họ không cách nào khiến những nhân viên bảo vệ kia im hơi lặng tiếng mà bất tỉnh, hiện trường cũng không để lại bất cứ dấu vết khả nghi nào, đến cả dấu giày cũng không có, hiển nhiên đối phương có chuẩn bị mà tới.

Tần Dương ồ một tiếng, buông tay đang vò tóc xuống, nhíu mày nói:

- Sao cô cảm thấy được bọn họ có liên quan tới tôi, tôi cũng đâu có quen biết gì bọn họ đâu...

Yamaguchi Rika lắc đầu, tựa như có phần chột dạ:

- Trực giác.

Tần Dương mở to hai mắt, giống như rất kinh ngạc, rồi bỗng tỏ vẻ quái dị:

- Chẳng lẽ ngày thường cô làm việc hoặc là gì đó đều dựa vào trực giác hay sao? Chuẩn không?

Yamaguchi Rika bị Tần Dương trêu chọc lập tức có chút ngại ngùng, xoay người rời đi, ném lại một câu:

- Anh tiếp tục ngủ đi!

Tần Dương nhìn theo bóng dáng Yamaguchi Rika biến mất, lúc này mới đóng cửa phòng lại, ngồi trở lại trên giường, trên gương mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Cô gái này ngược lại có trực giác rất chuẩn!

Ba người kia đều do Tư Đồ Hương giết chết, sau khi Tần Dương dùng đồng thuật lấy hết tất cả bí mật trong lòng bọn họ, xác định Ám Ảnh là tổ chức sát thủ do Ejuku Kikukawa sáng lập ra vì để đạt được mục đích nào đó của bản thân, tổ chức sát thủ này đã làm ra rất nhiều sự kiện khuếch trương sự nghiệp của Ejuku Kikukawa, mặc dù Ám Ảnh cũng tiếp nhận nhiệm vụ từ bên ngoài, nhưng quả thật chẳng khác gì một cây đao trên tay Ejuku Kikukawa.

Ejuku Kikukawa ẩn giấu quá sâu, chỉ có quản gia Hidenaka Takasaki mới biết được thân phận đứng đầu Ám Ảnh của gã, đến cả vợ của Ejuku Kikukawa cũng không biết được chuyện này, chỉ là hiện giờ tên tuổi của Ejuku Kikukawa ngày càng lớn, gã mới lựa chọn người con trai bản thân yêu thích nhất là Shin Kikugawa trở thành người thừa kế Ám Ảnh của mình.

Nói cách khác, mặc dù nhà Kikukawa đông người, nhưng chân chính có liên quan tới Ám Ảnh thì cũng chỉ có ba người bọn họ, những người khác không hề biết rõ tình hình việc này.

Tần Dương ép hỏi Ejuku Kikukawa địa điểm cất dấu tư liệu về Ám Ảnh, sau đó dùng một cái usb sao lại toàn bộ tư liệu mà Ejuku Kikukawa dùng khống chế Ám Ảnh. Có được những tài liệu này rồi, rất nhiều sát thủ có thân phận thần bí của Ám Ảnh lập tức được công khai rõ ràng.

Dã tâm của Ejuku Kikukawa không nhỏ, gã lợi dụng sát thủ của Ám Ảnh vừa tiếp nhận những nhiệm vụ này, đồng thời thực sự nắm giữ tư liệu về những tay sát thủ đó, bản thân Shin Kikugawa cũng lợi dụng thủ đoạn như vậy biết được thân phận của Tư Đồ Hương, từ đó muốn ép Tư Đồ Hương đi vào khuôn khổ.

Để đảm bảo sự an toàn sau này của hắn và Tư Đồ Hương, ba gã này phải chết, cho nên sau khi Tư Đồ Hương trưng cầu ý kiến của Tần Dương rồi không hề do dự đánh nát tim của ba gã, xem như đặt một dấu chấm hết cho cái cọc rắc rối này của chính bản thân mình.

Tần Dương cũng không sợ Yamaguchi Rika hoài nghi bản thân, dù sao cô ta cũng không lấy ra được chứng cứ thực tế nào.

Trong lòng Tần Dương suy tính xem phần tài liệu kia nên giao cho ai, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không dự định nhúng một tay một chân vào trong tổ chức sát thủ này, vậy thì phá hủy đi là tốt nhất, tránh cho sau này lại xảy ra chuyện gì đó phức tạp.

Thôi, vậy thì giao cho Yamaguchi Rika đi.

Danh sách sát thủ Ám Ảnh cùng với tất cả những nhiệm vụ mà bọn họ đã từng làm, phần tài liệu này sẽ là một phần công trạng rất lớn, vô duyên vô cớ giao cho người khác chúng quy không sảng khoái, dù sao Yamaguchi Rika cũng coi như đã giúp hắn lâu như vậy, mặc dù cô xuất phát từ chức trách của bản thân...

Ừ, quyết định như vậy đi.

Con về việc cục điều tra đặc biệt Nhật Bản xử lý chuyện này như thế nào thì tùy bọn họ đi, dù sao qua chuyện này, Ám Ảnh xem như cơ bản sụp đổ mất rồi, mặc dù không lâu sau có thể sẽ có tổ chức mới thay thế Ám Ảnh, nhưng đây cũng đã không liên quan tới hắn nữa rồi.

Tính toán thời gian cũng sắp tới lúc hắn nên nhanh chóng trở về nước rồi. Còn cách mấy ngày nữa là phải tới Ba Lan đấy.

Tần Dương thay xong quần áo, đi xuống tầng thì Dương Hạo Nhiên đã thản nhiên ngồi uống trà, ăn sáng rồi, Yamaguchi Rika thì ngồi trên ghế sô pha, cầm điện thoại gửi tin tức.

Tần Dương đi tới ngồi xuống bên cạnh Yamaguchi Rika:

- Chúc mừng cô, tiểu thư Yamaguchi, cô rốt cục được giải thoát rồi!

Yamaguchi Rika ngạc nhiên ngẩng đầu:

- Tại sao lại nói như vậy?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Vì chúng tôi phải về nước rồi, cô không cần phải cực khổ đi theo tôi như đề phòng cướp nữa...
Bình Luận (0)
Comment